Thay Chị Lấy Chồng

Chương 150 : Yêu tiền của anh hay là yêu con người anh

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


“Anh gọi cô ta đến à?” Tống Cẩm Chi liếc xéo Tống Cẩm Dương một phát, vẻ mặt đầy bất mãn.



“Anh đâu có đâu.”



Tống Cẩm Dương lắc đầu.



Ông ta nhìn tôi, khó hiểu hỏi: “Tống Duyên Khanh, cô tới đây làm gì?”



“Tôi à?” Tôi nhìn họ bằng ánh mắt xa lạ, nói: “Các người tới làm gì thì tôi cũng tới làm cái đó!”



Xem ra, họ đều muốn giấu tôi chuyện này.



“Cô…”



Tống Cẩm Dương nhìn tôi, vẻ mặt bực bội.



Có vẻ là muốn đuổi tôi đi.



Lúc này, một bác sĩ ôm cặp tài liệu đi tới, thấy mấy người chúng tôi, hỏi: “Đều đến đủ rồi hả? Đến đủ rồi thì tôi nói nhé.”



Tống Cẩm Dương và Tống Cẩm Chi liếc tôi một cái. Mặc dù ánh mắt hai người có chứa bất mãn, nhưng cũng không thể gây chuyện trước mặt bác sĩ.



Bác sĩ mở cặp tài liệu trong tay ra, đọc sơ qua thời gian Tống Tuyết nhập viện, thời gian hôn mê, cùng với những số liệu khác.



Cuối cùng tuyên bố chết não.



Sau khi tuyên bố xong, bác sĩ nhìn chúng tôi nói: “Các anh chị hãy trở về thương lượng khi nào tắt máy hô hấp.”



Tắt máy hô hấp? Thế không phải là Tống Tuyết sẽ chết sao?



“Tôi không đồng ý!”



Tôi lên tiếng đầu tiên.



Tôi không đồng ý, kiên quyết không đồng ý!



Lương Khanh Vũ vừa chết, bây giờ nếu ngay cả Tống Tuyết cũng chết, tôi mất đi hai người quan trọng thì tôi không thể tiếp nhận được!



Tống Cẩm Chi liếc xéo tôi một phát: “Chỗ này là nhà họ Tống. Cô căn bản không coi là người nhà họ Tống, có chỗ cho cô chõ mồm vào sao?”



“Nếu tắt máy hô hấp thì bà nội sẽ chết mất!”



Tôi nhìn Tống Cẩm Chi.



“Mẹ đã chết từ lâu rồi, chẳng qua là nội tạng vẫn còn hoạt động thôi! Bà ấy đã là người thực vật rồi! Cô có hiểu người thực vật là gì không hả?” Tống Cẩm Chi nói.



Bác sĩ thản nhiên nhìn chúng tôi cãi nhau, chỉ dặn một câu “Chú ý giữ im lặng” rồi bỏ đi.




“Thế chị định để cho Lý Hào Kiệt nuôi mãi thế à? Nếu có ngày anh ta không nuôi chị nữa thì sao?”



“Anh Lý không làm thế đâu.”



“Tại sao?”



Tôi không hiểu tại sao Tống Duyên Minh lại nói một cách chắc nịch như thế.



Tôi không bao giờ hiểu được khúc mắc giữa họ.



“Tôi…” Tống Duyên Minh liếc nhìn tôi một phát, ánh mắt hơi phức tạp. Xoắn xuýt cả buổi rồi mới nói: “Dù sao thì không bao giờ đâu, chắc chắn anh ấy sẽ vẫn nuôi tôi.”



“Thế chị yêu tiền của Lý Hào Kiệt, hay là yêu con người anh ta?”



Tôi muốn hỏi câu này từ lâu lắm rồi.



Chẳng qua trước đó quan hệ giữa tôi và Tống Duyên Minh rất căng thẳng, cho nên không có cơ hội.



“Tôi yêu hết.”



Quả nhiên Tống Duyên Minh khiến tôi rất bất ngờ.



Chị ta nói xong rồi bỏ đi.



Cũng không nói nhờ tôi giữ bí mật cho chị ta các thứ, như thể mấy chuyện này cũng không quan trọng với chị ta.



Ăn chắc rằng dù sao thì Lý Hào Kiệt cũng sẽ yêu chị ta thôi.



Tống Duyên Minh mất trí nhớ thật hay là mất trí nhớ giả đây?



Tôi càng ngày càng không hiểu nổi.



Tôi rời khỏi bệnh viện, không về nhà mà đến phòng môi giới nhà đất, muốn tìm hiểu xem căn hộ của tôi bây giờ giá trị bao nhiêu tiền.



Môi giới báo giá gần năm trăm tỷ, nhưng không thể cam đoan rằng có thể bán được ngay lập tức.



Còn hai ngày nữa tôi phải đi tham dự trận chung kết cuộc thi thiết kế rồi, không biết sẽ đi bao lâu.



Trong khoảng thời gian này, nếu căn hộ được bán đi thì tôi cũng không thể trở về.



Số tiền năm trăm tỷ này, tôi cũng không yên tâm mà giao hết cho môi giới làm giúp tôi được.



Tôi suy nghĩ mãi. Lúc về nhà, tôi tìm được phương thức liên hệ với Tống Cẩm Chi. Tôi không gọi điện thoại cho bà ta mà kết bạn wechat trước.



Sau khi bà ta đồng ý, tôi bèn gửi video điện thoại mà Tống Tuyết đã gọi trước khi làm phẫu thuật ở bệnh viện cho bà ta.