Thay Chị Lấy Chồng
Chương 151 : Tổng giám đốc lý, ngài đích thân tới tiễn chúng tôi sao_
Ngày đăng: 17:43 19/04/20
Lúc gửi tin nhắn cho Tống Cẩm Chi, tôi lại nhìn thấy avatar Wechat của Lương Khanh Vũ.
Avatar là ảnh chụp của anh ấy.
Lâu nay, tôi chưa từng cẩn thận ngắm nhìn ảnh chụp trên Wechat của anh ấy.
Khi phóng to tấm ảnh lên, tôi mới nhận ra đó là ảnh lúc anh ấy học đại học.
Mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng tinh tươm và quần bò đứng ở cổng trường học.
Bộ quần áo này, tấm ảnh này, lúc nhìn thấy tôi cảm thấy có phần quen thuộc.
Cẩn thận nhìn kỹ mới nhớ ra, hình như tấm ảnh này là do tôi chụp cho anh.
Lúc đó chúng tôi còn chưa quen biết.
Khi ấy ở trường học, anh cản tôi lại và nói: "Em khóa dưới, chụp giúp anh tấm ảnh nhé."
Lương Khanh Vũ ngày đó là nhân vật làm mưa làm gió trong khoa chúng tôi, có thể nói rằng anh ấy rất ưu tú.
Tôi vừa nhìn đã nhận ra anh, lập tức đồng ý không chút do dự.
Sau ngày hôm đó, chúng tôi trao đổi Wechat.
Tôi mở khung chat, có bảy tám tin nhắn thoại vẫn đang yên lặng nằm đó.
Vậy mà tôi lại không có dũng cảm bấm nghe lấy một lần.
Sợ hãi nghe được giọng nói anh ấy.
Giống như tôi đang chạy trốn vậy.
Tôi mở bài đăng trong vòng bạn bè của anh.
Tin thứ nhất là mấy ngày hôm trước ba mẹ anh đăng thay anh.
Tin trước nữa đã là của bốn, năm tháng trước.
Là lúc sang năm mới.
Không biết được anh chụp trộm bóng lưng của tôi từ góc nào, cùng một dòng trạng thái: Hy vọng ngày sau hằng năm đều được cùng em đón năm mới.
Lúc tôi nhìn thấy bài đăng đó mà ngây ngẩn người thì di động chợt báo có cuộc gọi tới.
Tôi nhìn thoáng qua, là Tống Cẩm Chi.
Tôi điều chỉnh tâm trạng của mình một chút rồi tiếp điện thoại.
Đặng Tùng nói khiến tôi sửng sốt.
Ngủ quên?
Lúc xảy ra chuyện là buổi trưa sớm, Lương Khanh Vũ vừa rời giường, hẳn là không tới mức ngủ thiếp đi.
Vậy có thể là tình huống gì đây?
Dường như Đặng Tùng không nhận ra tình huống khác lạ của tôi, anh ta ngồi trên xe, có lòng tốt nói với tôi, "Đối thủ của cô trong lần chung kết này đều rất mạnh, cô có thể vào chung kết ít nhiều cũng có phần may mắn, thế nên không cần quá áp lực."
Buổi sáng hơn mười giờ, chúng tôi tới sân bay.
Lúc đi vào, ngoại trừ mấy gương mặt xa lạ, tôi còn nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc.
Lương Vũ Hạnh, Cao Vân.
"Lương Vũ Hạnh?" Tôi nhíu mày, quay đầu nhìn Đặng Tùng, "Cô ta sao chép tác phẩm của tôi, vì sao còn được ở đây?"
"Chuyện này..." Đặng Tùng treo nụ cười vờ vịt trên mặt, "Vốn dĩ không có cô ta, nhưng Cao Vân cảm thấy Lương Vũ Hạnh bị người ta xúi giục cho nên mới làm chuyện sai lầm, rằng cô ta vẫn có thực lực của mình, thế là đưa chuyện lên cấp trên, mấy người quản lý công ty khác cũng nói giúp, vậy nên Lương Vũ Hạnh được tới."
"Vậy cũng được ư?"
Tôi nhíu mày.
Tình huống này đã rõ ràng quá rồi.
Thái độ của mấy người quản lý khác hẳn là nhằm vào tôi.
Tôi cùng Đặng Tùng bước tới, Lương Vũ Hạnh nhìn thấy tôi, lập tức trừng mắt lên nhìn.
Cao Vân lại đi đến, lời ngon tiếng ngọt nói, "Tống Duyên Khanh, lần trước thật ngại quá, Vũ Hạnh nhà chúng tôi cũng bị người khác lợi dụng. Lần này cô ấy tới, hai người có thể cạnh tranh công bằng rồi."
"Ừm, được mà, tổng giám đốc Cao."
Tôi khách khí đáp lời lại cô ta.
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng tôi căn bản không thể tha thứ cho Lương Vũ Hạnh.
Dù sao cái chết của Lương Khanh Vũ cũng có quan hệ mật thiết với cô ta!
Lúc tôi ngẩng đầu nhìn Lương Vũ Hạnh, mấy người trước mặt đều đồng thời nhìn về sau lưng tôi.
Có người lên tiếng trước, "Tổng giám đốc Lý, ngài, ngài, không ngờ ngài lại đích thân tới tiễn chúng tôi?"
Mấy người khác đều xẹt qua, bước tới sau lưng tôi.