Thay Chị Lấy Chồng

Chương 153 : Anh ấy chỉ là... Anh rể của tôi

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Tôi hiểu được, không phải đang xin lỗi tôi hay Lương Khanh Vũ.



Mà là sợ đắc tội Lý Hào Kiệt.



Tôi cũng không muốn đứng đây lâu thêm, buông cô ta ra rồi bỏ đi.



Toàn bộ làng du lịch đều đóng cửa trong thời gian trận chung kết đang diễn ra, trọng tài còn chưa tới, ngoại trừ nhân viên làm việc thì chỉ có bảy người chúng tôi là khách và Lý Hào Kiệt, Dương Trung.



Nếu Lý Hào Kiệt tới phòng ép buộc tôi, vậy chắc chắn tôi không có chỗ để trốn.



Để tránh lỡ như, tôi không quay về phòng nữa mà đi dạo ở xung quanh.



Không thể không nói, cơ sở hạ tầng của làng du lịch này rất được.



Có bể bơi, sân golf loại nhỏ, còn có cả rạp biểu diễn xiếc thú.



Nhưng vì không có người, rạp xiếc cũng đóng cửa rồi.



Tôi đi dạo một vòng, liếc qua đồng hồ, lúc này đã hơn mười giờ, có lẽ Lý Hào Kiệt sẽ không đến đâu...



Đang quay người đi về thì bầu trời mấy phút trước vẫn đang lấp lánh hàng ngàn vì sao đột nhiên có giọt mưa rơi xuống.



Đảo mắt một cái đã rào rào như trút nước.



Tôi vội phóng về, đến lúc thấy đã sắp tới cửa phòng thì chợt đụng vào một người đang lao ra từ một chỗ ngoặt.



Đầu của người đó vừa hay đụng vào khuỷu tay đang ôm lấy đầu của tôi!



"A!"



Người đó ngã trên mặt đất, tiếng kêu đau đớn truyền đến từ trong màn mưa.



"Xin lỗi." Tôi vừa xin lỗi vừa nhìn kỹ lại, không ngờ lại là Đào Nhi, tôi kêu tên cô ấy, "Đào Nhi."



Đào Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi.



Không nói câu nào đã muốn chạy đi.



Tôi kéo cô ấy lại, "Mưa to thế này, phòng em ở ngay đây, vào tránh mưa đi."



Cô ấy quay đầu nhìn tôi, bầu trời đen đặc, mưa lại lớn, tôi không nhìn rõ vẻ mặt của cô ấy, chỉ nghe thấy cô ấy nói, "Cảm ơn."



Xem ra là đồng ý rồi.



Tôi cùng cô ấy bước vào phòng.



Từ phép lịch sự, tôi nhường phòng tắm cho cô ấy trước còn mình thì quấn một cái khăn lông đứng ở góc chờ.




Nhưng đây dường như đã là một chuyện không thể thay đổi.



"Nhưng anh ấy thích em." Đào Nhi ngồi trên sofa nhìn tôi, ánh mắt ôn hòa.



"Không đâu." Tôi lập tức phủ nhận, nhớ lại vô số lần trước đây bị Lý Hào Kiệt đùa bỡn, tôi rũ mi, "Trước kia em cũng cảm thấy như vậy, nhưng trải qua rất nhiều chuyện, em đã không còn nghĩ như vậy nữa."



"Nói thật lòng, vừa rồi lúc tổng giám đốc Lý đứng ở cửa lên tiếng giải thích vì sợ em nổi giận, nếu không phải trong làng du lịch này chỉ có mấy người chúng ta, chị thật sự sẽ nghi ngờ liệu có phải đó là anh em song sinh của tổng giám đốc Lý hay không."



Trong lời nói của Đào Nhi mang theo vài phần trêu chọc.



Nói xong còn tự cười cười.



Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy.



Lúc này Đào Nhi khiến tôi cảm thấy gần gũi hơn rất nhiều, trong lúc tôi còn đang xoắn xuýt xem phải nói điều gì thì cô ấy đã đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ nói, "Mưa tạnh rồi, chị đi đây, cảm ơn trà của em."



Cô ấy đặt chén trà trong tay xuống bàn.



Không đợi tôi đáp lời đã rời đi.



Tôi thu dọn đồ đạc rồi lên giường ngủ.



Tôi nằm xuống giường, trong đầu cứ nghĩ mãi về chuyện vừa rồi, là hình ảnh Lý Hào Kiệt cầm ô đứng trước cửa phòng, là vẻ mặt bối rối dường như sợ Đào Nhi đi rồi tôi sẽ nổi giận của anh ta.



Như là anh ta thật sự rất để ý tới tôi.



Cũng không biết bản thân suy nghĩ miên man bao lâu mới chìm vào giấc ngủ.



Tới lúc tỉnh lại tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, cổ họng khô nóng, vô cùng khó chịu.



Sốt rồi, phản ứng đầu tiên của tôi chính là như vậy.



Tôi muốn uống nước, nhưng lúc vươn tay ra mò mẫm ly nước ở đầu giường lại cầm không chắc, cốc nước "bốp" một tiếng rơi xuống mặt đất, lòng tôi cũng lạnh ngắt theo.



Tôi lúc này đau nhức toàn thân, hai mắt biến thành màu đen, ngay cả chuyện đơn giản như đứng dậy rót cốc nước với tôi mà nói dường như cũng là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.



Tôi vùng vẫy một lúc rồi lại mê man ngủ.



Cho tới khi trên trán truyền đến cảm giác lạnh lẽo.



Tôi khẽ nhíu mày, chỉ thấy dường như có miếng dán hạ sốt đang dán trên trán mình.



Giây sau, tôi lại cảm thấy có một đôi môi ấm áp kề sát môi mình.



Ngay sau đó là một dòng nước ấm được đẩy vào miệng tôi...