Thay Chị Lấy Chồng
Chương 154 : Lây bệnh cho anh mà em khỏe lại thì cũng được
Ngày đăng: 17:43 19/04/20
"Khụ khụ khụ!"
Tôi liều mạng ho khan, miễn cưỡng nhấc lớp mí mắt nặng trịch lên, trong lúc mơ mơ hồ hồ, tôi nhìn thấy trước mắt mình có một gương mặt quen thuộc.
Ừm...
Hình như là Lý Hào Kiệt?
Tôi đẩy người đàn ông này ra, nghe thấy anh ta nói bên tai mình, "Tỉnh rồi? Anh đỡ em dậy uống nước."
Tôi lắc lắc đầu.
Anh ta lại nói, "Bác sĩ nói em sốt rất cao, cần uống nhiều nước ấm. Nào, hay anh lại mớm cho em nhé?"
Lời nói của người đàn ông này khiến tôi càng thêm lo lắng.
Tôi nằm ở đó, nhắm mắt lại, "Không cần, như vậy sẽ lây bệnh cho anh."
Nào có ai mớm nước như vậy.
"Truyền bệnh cho anh mà em khỏe lại thì cũng được."
Tôi đang nhắm mắt, nhưng vẫn có thể cảm thấy trong lời nói của anh ta có ý cười.
Thật ra Lý Hào Kiệt không hề biết chăm sóc người khác.
Trong khoảng thời gian tôi tỉnh lại, có khi tỉnh táo, có lúc lại mơ hồ, nhưng bất cứ lúc nào cũng cảm nhận được anh ta đang quay vòng quanh giường tôi, lúc thì sờ sờ đầu tôi, lúc lại sờ sờ tay tôi.
Một hồi thì giúp tôi đắp chăn, một hồi lại giúp tôi đổi miếng dán hạ sốt.
Đương nhiên, còn có cả miệng kề miệng mớm nước.
Về sau, có bác sĩ xách theo một cái giá tới truyền nước cho tôi.
Tôi từ từ tỉnh táo lại.
Mở mắt ra, tôi nhìn thấy Lý Hào Kiệt đang ngồi ở giường bên cạnh, laptop đặt trên đầu gối, hình như đang gửi email.
Ánh mặt trời bên ngoài chiếu từng tia sáng nhợt nhạt tới, trời dường như chạng vạng tối rồi.
Xem ra tôi đã sốt một ngày, ngủ một ngày.
Lúc tôi nhìn anh ta, người đàn ông ấy cũng vừa lúc quay sang nhìn tôi, khi thấy tôi tỉnh rồi, vẻ vui mừng trong mắt anh ta bộc lộ vô cùng rõ ràng.
Anh ta đứng dậy hỏi tôi, "Tỉnh rồi? Có đói không? Có chỗ nào không thoải mái không?"
"....."
"Sao thế? Không khỏe chỗ nào? Anh đi gọi bác sĩ nhé?"
Đào Nhi thuộc kiểu con gái rất dịu dàng, mái tóc dài đen tuyền, nhìn qua thậm chí có phần bảo thủ.
Người con gái thế này luôn hướng nội, không dễ bộc lộ tình cảm của mình.
Nhưng vào giờ phút này, Đào Nhi nhìn Lý Hào Kiệt, điều hiện ra trong ánh mắt cô ấy, là một người phụ nữ, tôi nhận ra ngay lập tức...
Nhưng cô ấy đang nhìn Lý Hào Kiệt, không hề để ý tới việc tôi đang nhìn cô ấy.
Nhưng Lý Hào Kiệt lại nhận ra.
Anh ta quay đầu, thấy Đào Nhi còn đang ở đây, "Cô về trước đi, vừa rồi cảm ơn cô."
"A..." Lúc này Đào Nhi mới lấy lại tinh thần, "Không cần đâu, thuận tiện thôi mà."
Nói xong, quay người bước đi.
Tôi lại nhìn thấy, lúc cô ấy nói chuyện khuôn mặt có hơi ửng hồng.
Lý Hào Kiệt không để ý tới mấy thứ này, dường như cả trái tim đều đặt lên tôi, quay người tiếp tục giúp tôi uống cháo.
Lúc này tôi đã khôi phục lại chút ít, vươn tay ra khỏi chăn, "Tôi tự uống."
"Không cần, để anh."
Thái độ lúc này của Lý Hào Kiệt vô cùng cứng rắn.
".... Tôi đói, tự uống sẽ nhanh hơn."
Đây là tôi kiếm cớ, cũng là lời nói thật.
Từ trước tới nay đều là người khác chăm sóc Lý Hào Kiệt, nào có chuyện anh ta chăm sóc người khác. Vừa rồi anh ta giúp tôi uống cháo, mỗi một thìa đều ít tới đáng thương.
Lý Hào Kiệt đưa bát cho tôi, tôi tự uống được hai bát.
Lại uống thêm chút nước và thuốc, tinh thần tôi tốt lên một chút, sau khi xuống giường đi rửa mặt lại vì lạnh mà quay về giường.
Có lẽ là vì thuốc cảm cúm, rất nhanh tôi đã ngủ thiếp đi.
Nhưng bị phát sốt khiến cơ thể tôi càng ngày càng lạnh, trong lúc mơ mơ hồ hồ, có hai cánh tay rắn chắc ôm lấy tôi, giúp tôi xua tan cảm giác lạnh lẽo để thân thể ấm áp lại từng chút một.
Tôi có thể cảm nhận được người đàn ông ấy đang ôm lấy tôi thật dịu dàng.
Cảm giác dịu dàng này, trong đầu tôi chỉ có một người...
"Anh Vũ."
Tôi thì thào.