Thay Chị Lấy Chồng

Chương 161 : Đến gần nhau nhưng chẳng thể chạm vào nhau

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Tôi rũ mắt, cố ý nói như thể không có chuyện gì: “Không dùng quá sức lắm, tôi phải về làm việc đây.”



“Ừ, để anh đi cùng em.”



Giọng nói của Lý Hào Kiệt cũng dịu lại.



Chỉ là anh ấy vẫn siết chặt chiếc chìa khóa kia của tôi trong tay, hình như là không dám đưa nó cho tôi.



Còn cách ngày nộp tác phẩm chưa đến một ngày nữa.



Sản phẩm của tôi cũng đã làm sắp xong, sau khi tô màu lên thì đã sửa lại vài chỗ.



Cuối cùng cũng kịp mang đến quầy phục vụ trước lúc 12 giờ để copy vào máy tính chuyên dụng của cuộc thi.



Nơi này do Dương Trung phụ trách.



Anh ta nhìn thấy tôi liền cười và nói: “Cô Tống, cảm ơn cô chuyện lần trước nhé.”



“Không có gì, không phải lỗi của anh, là lỗi của anh ta.”



Tôi xua tay, nghĩ tới việc Lý Hào Kiệt bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện như âm hồn nên tôi cũng không dám nói nhiều với anh ta.



Lúc tôi copy xong đi ra thì vừa lúc lại nhìn thấy Lương Vũ Hạnh.



Cô ta định đi vào bên trong.



Tôi không yên tâm nên cũng đi vào theo.



Cô ta nhìn tôi, nói với giọng điệu như có chút bất mãn, “Cô đi theo tôi làm gì?”



“Đề phòng kẻ tiểu nhân.” Tôi bình tĩnh đáp lại.



Tôi cũng đã sớm biết Lương Vũ Hạnh cô ta là người thế nào.



Trưa nay lúc ăn cơm tôi còn nghe thấy cô ta nói chuyện với người khác là mình đã làm xong từ lâu, cũng đã nộp tác phẩm rồi.



Bây giờ lại còn đến đây, đúng là có hơi kì lạ.



Lương Vũ Hạnh thấy tôi nói vậy thì liền tức đến nỗi mặt biến sắc, “Cô nói cái gì cơ!”



“Lẽ nào không phải sao?” Tuy chỉ là suy đoán, nhưng tôi vẫn đứng vững nhìn Lương Vũ Hạnh, “Chuyện của Đào Nhi là do ai làm, tôi nghĩ trong lòng cô rõ nhất!”



“Liên quan gì đến tôi!”



“Liên quan gì đến cô?” Tôi nhìn Lương Vũ Hạnh, “Chuyện của Đào Nhi, cho dù là cô nhìn thấy thì sao cô có thể gọi tất cả những người tham gia cuộc thi đến nhanh như thế được chứ?”



“Tôi...”



“Trừ phi các người đã biết chuyện từ trước!”




Có lẽ nào sẽ mãi là hai đường tiệm cận không ngừng đến gần nhau nhưng mãi chẳng thể giao nhau.



Đêm đến.



Lần đầu tiên tôi nghe theo con tim, chủ động ôm lấy Lý Hào Kiệt, tựa vào cơ ngực của anh ấy, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của anh ấy.



Cảm giác này lại không làm tôi cảm thấy có một chút an tâm nào cả.



Nhiều hơn thế nữa là sự bất an.



Tôi luôn hiểu rằng tất cả những thứ này đều chỉ là tạm thời.



Thứ hạnh phúc này là thứ tôi vay mượn nhờ vào cơ hội thi đấu lần này, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi.



Tôi cảm nhận được người đàn ông ôm tôi đang hôn lên đỉnh đầu tôi.



Trái tim tôi khẽ run lên.



Nhắm mắt, chìm vào chiêm bao.



Sáng sớm ngày hôm sau ngủ dậy, mở mắt nhìn thì Lý Hào Kiệt đã không còn ở đây nữa, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy hoang mang.



Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra rằng có lẽ là anh ấy đã đi tập thể dục rồi.



Quả nhiên, người đàn ông rất nhanh đã trở về, mang trên người đầy mồ hôi, sau đó đi vào nhà tắm.



Lúc anh ấy tắm xong, vừa thay quần áo, vừa nói với tôi, “Hôm nay ban giám khảo đến, anh đi trước đây.”



“Ừ.”



Tôi gật đầu, sau đó đi vào nhà tắm rửa mặt, thay quần áo.



Sửa soạn xong thì ra khỏi nhà, đến địa điểm tập trung, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lý Hào Kiệt, và người phụ nữ bên cạnh anh ấy - Tống Duyên Minh.



Tống Duyên Minh tuy không khoác tay Lý Hào Kiệt, nhưng chị ta đứng đằng sau Lý Hào Kiệt, kề sát bên anh ấy. Bối rối nhìn trước nhìn sau, như thể vô cùng rụt rè.



Lý Hào Kiệt cũng che chở cho chị ta.



Cảnh tượng này dường như đã hóa thành bao nhiêu bàn tay vô hình, luồn vào trong lồng ngực tôi, bóp nghẹt trái tim tôi.



Trái tim tôi rất đau.



Tôi biết hạnh phúc của tôi chỉ là thứ vay mượn, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ rằng hiện thực lại đến nhanh đến vậy.



Cùng nhìn thấy cảnh này còn có những người khác nữa.



Lương Vũ Hạnh dựa sát lại, mở miệng châm chọc, “Ôi, chính chủ đến rồi, tiểu tam có tâm trạng thế nào?”