Thay Chị Lấy Chồng

Chương 162 : Hai người giống như trẻ sinh đôi

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Tôi mặc kệ cô ta, đi thẳng vào trong hội trường bình chọn tác phẩm.



Lần này là bình chọn công khai.



Mọi người cùng mở tác phẩm ra, cùng nhau bình chọn.



Sau khi tôi vào trong thì cũng đã có mấy người ngồi sẵn đó.



Bọn họ thấy vẻ mặt của tôi thì đều rất hả hê.



Tôi chẳng nói chuyện với ai, chỉ tìm một góc rồi ngồi xuống.



Rất nhanh, Lý Hào Kiệt liền bước vào trong sự vây quanh của mọi người, phía sau anh ấy là Tống Duyên Minh.



Tống Duyên Minh vốn dĩ đang đi sát theo anh ấy, vừa nhìn thấy tôi thì bỗng nhiên hai mắt sáng lên, gọi một tiếng “Duyên Khanh!” rồi chạy lại chỗ tôi.



Ngồi xuống bên cạnh tôi, vẻ mặt tươi vui, “Chị nghe nói em được vào vòng chung kết nên đặc biệt đến xem, lúc nãy còn cứ mãi tìm xem em đâu.”



“Bà nội thế nào rồi?”



Tôi nhìn chị ta.



Với Tống Duyên Minh, ngoài chuyện của Tống Tuyết ra thì tôi đã không còn muốn tiếp tục quan tâm đến bất kì điều gì khác nữa.



“Bà nội?” Tống Duyên Minh dường như không ngờ tôi vừa mở miệng liền hỏi về Tống Tuyết, nghĩ một hồi rồi mới nói, “Vẫn vậy, nhưng vốn dĩ cô định tắt máy thở oxi, kết quả là giờ cô lại nói không tắt nữa, cứ là lạ sao ấy.”



Vẫn may, Tống Cẩm Chi đã làm theo lời tôi nói.



Lương Vũ Hạnh ngồi ở hàng ghế phía trước tôi, thấy Tống Duyên Minh và tôi nói chuyện vui vẻ, cô ta liền sấn tới, nói với giọng vừa đủ để nghe thấy, “Mấy ngày nay, cô ta ngày nào cũng ở cùng tổng giám đốc Lý.”



“...”



Tống Duyên Minh vốn đang nói chuyện rất vui vẻ, vừa nghe thấy Lương Vũ Hạnh nói vậy, lập tức trở nên hung dữ, “Cô đừng nói linh tinh, Duyên Minh không phải loại người như vậy.”



“Không phải? Hai tuần nay ngày nào cô ta cũng ở cùng tổng giám đốc Lý, hai người họ cứ như trẻ sinh đôi ấy.”



Lương Vũ Hạnh nói xong, những người khác cũng nói theo, “Đúng, chúng tôi cũng nhìn thấy.”



Tống Duyên Minh thấy sắc mặt tôi trở nên có chút khó coi. Định nói gì đó nhưng lại không nói nữa.



Lương Vũ Hạnh ở bên cạnh cùng những người khác, dùng giọng vừa hay đủ để chúng tôi có thể nghe thấy, thêm mắm thêm muối để nói về chuyện mấy ngày qua.



Tống Duyên Minh nghe xong, sắc mặt tái nhợt.
Lẽ nào là cô ta đang nói dối, sau đó gặp phải người trong nghề sao?



Trong lúc tôi đang suy đoán linh tinh, người đó bỗng nhiên ngưng tiếng cười, nói, “Vậy tôi sẽ nói cho kẻ kiến thức nông cạn như cô biết, cô sai ở đâu.”



Nói rồi, ông ta liền đứng dậy, đi lên trên bục, cầm một cây bút lên vừa chỉnh máy chiếu, vừa bắt đầu chỉ ra từng lỗi trong thiết kế này là ở đâu.



Thiết kế của Lương Vũ Hạnh có những chỗ trông vô cùng đồ sộ, trông có vẻ vô cùng súc tích, giống như những gì Đào Nhi nói – đang khoe khoang tài nghệ.



Nhưng sau khi vị giám khảo kia nói xong, những chỗ này liền trở thành những điểm biến khéo thành vụng.



Vị giám khảo đó nói xong, vứt bút xuống, lạnh lùng nói, “Kẻ kiến thức nông cạn là cô còn có mặt mũi thiết kế cái này, thật mất mặt.”



Lúc vị giám khảo đó đang nói, sắc mặt của Lương Vũ Hạnh đã vô cùng khó coi.



Ông ta nói câu này xong, Lương Vũ Hạnh cuối cùng không nhịn được nữa, chỉ vào ông ta và nói, “Ông là ai hả, ông dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy! Ông ăn mặc thế này đến làm giám khảo, đến phép lịch sự cơ bản nhất cũng không hiểu, còn có mặt mũi nói tôi sao?”



“Tôi là ai?”



Vị giám khảo đó nhìn cô ta một cách chế nhạo.



“Đúng thế!” Lương Vũ Hạnh dường như không muốn bỏ lỡ tiền thưởng của cuộc thi lần này, cô ta đứng thẳng lưng lên, nói, “Tôi nói cho ông biết, cái này là tôi đặc biệt nghiên cứu, thiết kế này cho dù là người của Thừa Huyền Bình đến cũng sẽ không cảm thấy có vấn đề to tát gì đâu!”



“Ha ha ha ha ha!”



Lương Vũ Hạnh vừa nói xong, vị giám khảo đó liền bắt đầu cười ha hả.



Lúc này, Dương Trung không xem nổi nữa, bước đến nói với Lương Vũ Hạnh, “Vị đây là nhà thiết kế nổi tiếng Lance Harris.”



“Cái gì?!” Lương Vũ Hạnh tràn đầy vẻ kinh ngạc.



Tôi cũng vô cùng kinh ngạc.



Lance Harris là người Trung Quốc?



Tôi thật sự không dám tin vào chuyện này.



Lương Vũ Hạnh rõ ràng là có suy nghĩ giống tôi, cô ta nhìn cả người ông ta từ trên xuống dưới một lượt, cười khẩy, “Mọi người đều nói Lance Harris trước giờ không lộ diện ở những nơi công khai, các người thế này e là tìm phải tên giả mạo rồi.”



“Đừng nói linh tinh.” Dương Trung có vẻ tức giận, định ngăn cô ta lại.



Lương Vũ Hạnh lại tiếp tục nói, “Tôi nói linh tinh? Anh bảo ông ta chứng minh mình chính là Lance Harris đi!”