Thay Chị Lấy Chồng

Chương 169 : Táng gia bại sản cũng phải kiện chết bọn họ!

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Cái tát của Tống Cẩm Dương khiến nửa mặt tôi tê rần, đối với sự thay đổi của ông ta thì tôi chẳng thấy lạ chút nào.



Tôi miễn cưỡng đứng thẳng, ôm lấy má mình rồi nói, “Ở đây đâu đâu cũng có camera, nếu ông mà muốn ngồi tù thì cứ tiếp tục.”



“Mày đưa tiền cho tao!” Tống Cẩm Dương mắng tôi, “Tao nói cho mày hay, nếu công ty của tao mà xong đời thì tao chẳng những sẽ rút máy hô hấp của bà nội mày mà còn sẽ lôi mày chết cùng!”



Lúc này tôi thấy má mình vừa nóng vừa rát, có lẽ đã sưng lên.



Tôi biết, Tống Cẩm Dương đã sớm chẳng quan tâm đến sự sống chết của Tống Tuyết, bây giờ còn đang dây dưa kéo dài chỉ vì không muốn gánh cái danh bất hiếu.



Tôi buông tay xuống sau đó nhìn ông ta, không hề sợ hãi mà nói rằng, “Chính ông khiến công ty mình đi tong, là do ông không có bản lĩnh, còn về máy hô hấp của bà nội, ông mà dám động vào thì tôi sẽ không để yên cho ông đâu!”



Người mà, có tiền sẽ có sức mạnh.



Sổ tiết kiệm ngân hàng của tôi có hơn 3,3 tỷ nên chẳng hề sợ ông ta.



Tôi nói xong liền xoay người đi, căn bản chẳng thèm để ý Tống Cẩm Dương đằng sau lưng có phải đang tức tối đến giậm chân.



Sau khi về nhà tôi thu dọn chút đồ đạc.



Nhà mới khá nhỏ nhưng cũng rất ấm áp, khiến tôi có cảm giác như một gia đình.



Tôi ngồi trên bệ cửa sổ, dùng túi đá chườm mặt, ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, trong đầu tôi nghĩ đến rất nhiều chuyện.



Ảnh của Tống Duyên Minh và Lê Kiên tôi đã gửi được 2 ngày, thế mà Lý Hào Kiệt lại chẳng có phản ứng gì cả?



Lẽ nào ngay cả sừng mà anh ta cũng chịu được?



Đường Nhược đi đâu, tôi muốn tìm cô ấy để cùng điều tra cho rõ chuyện này là như thế nào.



Còn cả Mưu Đạo Sinh.



Ngày đó dù nói liên lạc với ông ta, nhưng tôi cũng không có cách để liên lạc với ông ta, người này vô cùng thần bí, tôi chắc chắn là không hỏi được, nhưng cũng không thể đi hỏi Lý Hào Kiệt.



Còn Lý Hào Kiệt.



Tôi muốn buông tay anh ta để đi con đường của mình.



Chuyện của Tống Cẩm Dương, tôi còn tưởng ông ta sẽ không đến tìm tôi nữa.



Nhưng không ngờ, mới qua 3 ngày ông ta đã lại xuất hiện trước cửa công ty tôi.




Chỉ liếc mắt nhìn mà tôi đã nổi hết da gà.



Dự cảm không hay bỗng dâng lên trong lòng tôi.



Hai tuần kể từ sau ngày hôm đó thì đều gió êm sóng lặng.



Không có chuyện gì xảy ra, mọi ngày vẫn cứ như bình thường, ban ngày đi làm, tối về nghỉ ngơi, trong 2 tuần đó thì Khương Thanh có về 1 lần, chúng tôi đã gặp gỡ nhau chút.



Mãi đến ngày cuối cùng của tháng 8.



Tôi nhận được điện thoại từ bệnh viện nơi Tống Tuyết đang nằm, họ nói với tôi Tống Tuyết đang trong cơn nguy kịch.



Lúc ấy tôi đang đi làm, đang cùng khách hàng bàn về phương án thiết kế, sau khi nhận được điện thoại thì tôi nhanh chóng nói rõ tình hình với khách rồi thu dọn đồ đạc, mang theo laptop vội vàng đến bệnh viện.



Lúc tôi đến thì Tống Tuyết đã vào phòng cấp cứu.



Tôi tìm một bác sĩ để hỏi thăm tình hình thì mới biết lần này là do ống dẫn nước tiểu của Tống Tuyết xảy ra vấn đề, ông dẫn đó chưa được diệt khuẩn thế nên khiến Tống Tuyết bị lây nhiễm.



Thật ra thì không chỉ mình Tống Tuyết bị, mà là cả một loạt ống dẫn nước tiểu đợt này bị.



Nhưng vì Tống Tuyết là người thực vật nên khả năng miễn dịch kém hơn những người bệnh khác.



Hệ thống miễn dịch bị phá hoại, do tình hình bây giờ rất nguy kịch thế nên mới báo cho tôi biết.



Lúc ấy tôi đã sợ đến mềm nhũn cả người ra.



Tôi ngồi trên hành lang bệnh viện, hai tay làm thành chữ thập rồi cầu nguyện, “Ngàn lần xin đừng xảy ra chuyện gì.”



Tôi mới đến được một lúc thì Tống Cẩm Chi cũng đến.



“Tình hình của mẹ tôi sao rồi?” Tống Cẩm Chi kéo tôi hỏi.



“Không biết.” Tôi phiền muộn nói.



Tống Cẩm Chi lại đứng dậy hỏi bác sĩ, lúc quay về liền ngồi cạnh tôi rồi than thở đầy bực dọc, “Cái bệnh viện rách nát này đúng là không đáng tin mà, ống tiểu mà còn xảy ra vấn đề?! Mẹ tôi mà có xảy ra chuyện gì thì dù tôi có táng gia bại sản cũng sẽ kiện chết bọn họ!”



Tôi liếc nhìn Tống Cẩm Chi.



Bà ta lúc này với cái lúc ồn ào đòi tháo máy thở cứ như không phải một người vậy.