Thay Chị Lấy Chồng
Chương 170 : Người tôi gặp phải lại là lý trọng mạnh
Ngày đăng: 17:43 19/04/20
Tống Cẩm Chi hình như cảm giác được tôi đang nhìn bà ta thế là cũng quay sang nhìn tôi, “Nhìn gì mà nhìn, đó cũng là mẹ tôi!”
“Thế mà trước đây bà còn vội đòi tháo máy thở?”
Sắc mặt của Tống Cẩm Chi có chút mất tự nhiên, đấu tranh một hồi mới thở dài, “Công ty nhà họ Tống bây giờ đúng là không ổn, mẹ vừa ngã bệnh thì mấy tên cổ đông đều trở nên hỗn loạn, tôi mà có tiền lẽ nào tôi lại không bỏ ra? Nếu công ty lập tức phá sản thì những nhân viên theo chúng tôi mười mấy năm kia chẳng phải cả cơm cũng không được ăn hay sao?”
Tôi liếc nhìn Tống Cẩm Chi mà không nói gì.
Bà ta cũng nhìn tôi.
Dường như sợ tôi không tin, liền giơ cái túi Himalaya của mình rồi nói, “Cô xem cái này đi? Giả! Cái thật đã bán từ lâu rồi!”
Nói xong liền lật mấy chỗ ở trong túi ra cho tôi xem.
Thật ra thì tôi hoàn toàn mù tịt với mấy cái túi hàng hiệu thế này.
Nghĩ đến chuyện bình hoa nhà Tống Tuyết bị mang đi bán thì tôi cũng cảm thấy lời Tống Cẩm Chi nói không hẳn là hoàn toàn nói dối.
“Thảm thế cơ à?” Tôi nói tiếp.
“Chứ sao nữa! Cô nghĩ là mở công ty làm chủ dễ lắm à? Chính sách thì thay đổi hàng ngày, còn phải ứng phó với mấy tên quan chức…”
Trong lúc chờ Tống Tuyết thì Tống Cẩm Chi cứ như một người phụ nữ đầy bực dọc mà oán trách chuyện buôn bán khó khăn thế nào.
Tôi im lặng lắng nghe.
Rồi không kìm được nghĩ có phải Lý Hào Kiệt cũng như thế?
Ở trước mặt tôi anh ta luôn giữ vẻ bình tĩnh, dường như chưa từng nhắc đến sự khó khăn nào trong việc kinh doanh.
Trong mắt tôi thì việc kinh doanh của anh ta có vẻ luôn thuận buồm xuôi gió.
Đang lúc tôi không tập trung thì đèn phòng cấp cứu tắt.
Cửa mở ra, một bác sĩ đẩy xe đi ra, bên cạnh còn treo một bình nước, một y tá khác thì đẩy một chiếc xe đẩy đi bên cạnh. Trên đó đặt máy thở.
“Tình hình của bà tôi sao rồi?” Tôi vội qua hỏi.
Bác sĩ nhìn tôi, “Tình hình đã tạm thời ổn định lại, nhưng liệu có qua được ải này không thì còn phải dựa vào người bệnh.”
Tôi đi theo cạnh giường, nắm tay Tống Tuyết thì thào, “Bà, bà nhất định phải kiên cường lên.”
Tống Cẩm Chi chỉ đứng ở bên cạnh mà không nói gì.
Đêm đó tôi về nhà.
“Ừm.”
Tôi lúng túng gật đầu.
Có lẽ vì chạy lâu như vậy, nên tâm trạng tôi trở nên có chút chết lặng sau cảm xúc bi ai vừa rồi.
Lý Trọng Mạnh hình như cũng thấy tâm trạng tôi không tốt nên cũng không tiếp tục nói chuyện.
Anh ta cũng không hỏi tôi vì sao đi bệnh viện số hai.
Chờ đến nơi tôi liền nói câu “cảm ơn” rồi vội vã chạy vào bệnh viện.
Lúc này có rất nhiều người trong sảnh lớn của bệnh viện.
Ngoài Tống Cẩm Dương còn có Phan Ngọc, Tống Duyên Minh, và cả chồng con của Tống Cẩm Chi, thêm một số người nhà họ Tống.
Còn có cả bác sĩ và cảnh sát.
Tôi ở bên ngoài nhìn thấy Tống Cẩm Chi đang đứng đầu đôi co gì đó với bác sĩ.
Tôi chen vào nghe một cách cẩn thận mới hiểu Tống Cẩm Chi đang nói với bác sĩ rằng cái chết của Tống Tuyết là do sự cố chữa bệnh của phía họ, thế nên nhất định phải bồi thường.
Bởi vì có cảnh sát giảng hòa nên hai bên mới không có to tiếng cãi vã.
Mà chỉ lý luận.
Tôi nhìn xung quanh thì mới thấy ở chỗ ngoặt của hành lang có một chiếc xe, trên đó có một người đang nằm, bên trên được đắp một tấm vải trắng.
Mọi người đều vì chuyện bồi thường mà cãi vã, mà thi thể của Tống Tuyết lại bị để sang bên cạnh một cách cô quạnh, chẳng ai để ý.
Tôi đi qua đứng vào giữa bác sĩ và Tống Cẩm Chi, nói với họ, “Bà nội đã mất rồi! Tại sao mấy người không nghĩ đến chuyện hậu sự trước mà còn so đo chuyện bồi thường gì đó vào lúc này?”
Tôi nói xong thì tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi.
Mồm và mắt của Tống Cẩm Chi đều mở to ra, “Cô nói gì đấy hả? So đo chuyện bồi thường? Có phải cô điên rồi không! Bây giờ không nói rõ ràng, chẳng lẽ chờ hỏa táng xong mới nói? Đến lúc đó cô có chứng cứ không?”
“Tôi…”
“Nhanh tránh ra đi, đừng có chuốc thêm phiền ở đây!”
Tôi chưa nói gì thì đã bị Tống Cẩm Chi đẩy sang một bên.
Tôi ngẩng đầu thì nhìn thấy người nhà họ Tống đều đang nhìn tôi, vẻ mặt của họ khác nhau nhưng từ hành vi của họ thì tôi biết, họ đều đang đợi bệnh viện bồi thường, rồi mong chia chác được phần nào.