Thay Chị Lấy Chồng

Chương 171 : Cô ở nhà của tôi

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Tôi không cam lòng muốn đi vào trong nhưng lại bị họ hàng nhà họ Tống chen đùn đẩy ra bên ngoài.



Trong đó thì con trai của Tống Cẩm Chi còn cảnh cáo tôi, “Cô mà còn quản chuyện không đâu thì tôi sẽ đánh cô đấy!”



“Thôi.”



Đang lúc tôi muốn chen vào lần nữa thì có người giữ chặt tôi.



Tôi quay đầu lại thì thấy Lý Trọng Mạnh vậy mà đang đứng sau tôi.



Bởi vì anh ta đang khoác áo blouse trắng nên có vẻ không nổi bật ở trong bệnh viện lắm.



Tôi cụp mắt rồi khẽ đi đến cạnh chỗ xe mà Tống Tuyết đang nằm, nắm lấy tay bà.



Cảm giác ấy cũng tựa như lúc tôi nắm tay Lương Khanh Vũ vậy.



Người rõ là đã chết, nhưng lại chưa lạnh hẳn mà vẫn còn vương chút nhiệt độ cơ thể.



Tống Tuyết bởi vì thời gian dài hôn mê mà chỉ có thể dựa vào máy hô hấp với truyền dinh dưỡng để duy trì sự sống, thế nên đã chỉ còn da bọc xương.



Trong khoảng thời gian này, đây là lần đầu tiên tôi chạm vào bà một cách gần gũi vậy.



Tôi khẽ vuốt bàn tay khô gầy của bà, lại đột nhiên trở nên hoài nghi đối với những điều trước giờ mình hằng tin tưởng.



Hai tay tôi nắm tay Tống Tuyết, cúi đầu thì thào, “Anh Lý, anh bảo người biến thành người thực vật có phải là đã chết rồi không, trước đây tôi bốc đồng muốn dùng máy hô hấp để kéo dài sự sống cho bà, rốt cuộc là đúng hay sai? Bà gầy như thế, có phải trong khoảng thời gian đó cũng rất đau đớn?”



“Dù thế nào thì đây đều là sự hiếu thảo của cô.” Tay Lý Trọng Mạnh vẫn đặt trên vai tôi, “Chỉ cần xuất phát điểm của cô là tốt thì cũng sẽ không có đúng hay sai.”



“Vậy sao?”



“Ừ, bà cô nhất định sẽ cảm động vì sự kiên trì của cô.”



Lý Trọng Mạnh an ủi tôi.



Không biết có phải vì anh ta hay không mà sự bi thương trong lòng tôi cũng đã vơi bớt đi đôi chút



Tôi nắm tay Tống Tuyết rồi đứng bên cạnh bà.



Tống Cẩm Chi ở đằng sau còn đang cãi vã.



Chẳng biết qua bao lâu.



Một bác sĩ đến nói, “Để tôi đẩy bệnh nhân đi.”



Sau đó định đẩy Tống Tuyết đi.



Tôi hoang mang nhìn anh ta, “Đẩy đi đâu?”




Cầm di động xem giờ ----



11 rưỡi!



Trời ạ!



Tôi nhanh chóng rời khỏi giường rồi mở cửa thì thấy Lý Trọng Mạnh ăn mặc chỉnh tề đang ngồi trên sofa, trên tay còn bưng 1 cốc cà phê.



Anh ta nhìn thấy tôi liền mỉm cười, “Cô tỉnh rồi à?”



“À ừm, tôi đi trước đây.” Tôi vừa đổi giày vừa nói với anh ta, “Tôi đặt chuông rồi mà không ngờ lại vô ý tắt mất.”



Tôi còn chưa đeo xong giày thì chợt nghe Lý Trọng Mạnh nói, “Tôi đã gọi cho Kiệt bảo nó xin phép cho cô rồi.”



“Cái gì?”



Tay tôi cứng đờ giữa không trung.



Tôi quay đầu nhìn Lý Trọng Mạnh, thì vẻ mặt anh ta như thể không biết xảy ra chuyện gì, “Cậu ta chẳng phải là ông chủ của các cô sao? Cậu ta xin phép không được à?”



Được…



Quá được.



Thế nhưng chuyện lớn thế nào chứ mà đáng để anh ta xin phép hộ tôi.



Tôi cũng không biết mình nên cảm ơn Lý Trọng Mạnh hay là nên buồn bực nữa.



Lý Trọng Mạnh vẫn ôn hòa như cũ mà nói, “Trong nhà vệ sinh có bàn chải đánh răng cho khách, cô sửa soạn một chút rồi cùng đi ăn cơm trưa xong hãy đi làm.”



“Tôi…”



“Công việc của cô có chuyện gấp gì à?” Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, cũng không hề miễn cưỡng, “Vậy để tôi đưa cô đến công ty luôn.”



Thật ra tôi cũng không có việc gấp cả.



Nghĩ đến hôm qua ít nhiều nhờ có Lý Trọng Mạnh, chí ít thì cũng phải mời anh ta bữa cơm, thế là liền đổi giày, “Không có chuyện gì, chúng ta cùng đi ăn trưa đi.”



Nói xong liền vào nhà vệ sinh đánh răng.



Lúc tôi đánh răng thì cứ cảm thấy mình đã quên chuyện quan trọng gì nhưng nghĩ mãi không ra.



Đến khi tôi sửa soạn xong rồi ngồi lên xe của Lý Trọng Mạnh chuẩn bị đi ăn cơm trưa thì đột nhiên nhớ ra ----



“Laptop của tôi!”