Thay Chị Lấy Chồng

Chương 186 : Y tá, tôi muốn nhìn thấy gương mặt của mình

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


Lý Hào Kiệt nhanh chóng chạy đến ôm chặt tôi trong vòng tay anh ta!



Mặc dù ánh mắt anh ta dịu dàng, nhưng lực trên tay rất mạnh: “Em yêu, đừng sợ, mọi chuyện sẽ trôi qua nhanh thôi!”



“Không, buông tôi ra!”



Tôi hét lớn.



Bởi vì tôi quá kích động, động tác quá mạnh mà đã động vào vết thương chưa khỏi trên mặt, gương mặt bên trái đau vô cùng.



Nhưng tôi đã cảm nhận được quyết tâm của Lý Hào Kiệt, anh ta thật sự có ý định muốn khống chế tôi, sau đó ép tôi uống thuốc.



Tôi không muốn.



“Ngoan, uống thuốc đi, được không?” Lý Hào Kiệt bước lên trên, ôm chặt tôi.



“Không, tôi không uống, uống thuốc thì con tôi sẽ không còn nữa!” Tôi ra sức đấu tranh, đánh, đập vào cơ thể anh ta, muốn anh ta buông tôi ra.



Nhưng với sức lực của người phụ nữ như tôi cuối cùng vẫn không thể chống lại được Lý Hào Kiệt.



Anh ta ép tôi nằm xuống giường, một tay lấy ba ống thuốc đến, lần lượt lấy ra từng viên thuốc bên trong đó: “Ngoan, uống đi, uống rồi sẽ tốt.”



“Không, người trong video đó thật sự không phải là tôi, cầu xin anh hãy tin tôi…”



Tôi muốn tiếp tục nói, muốn Lý Hào Kiệt tin tôi.



“Được, anh tin em, anh tin em.”



Miệng Lý Hào Kiệt nói như vậy nhưng tận sâu trong đáy mắt anh ta lại chứa đựng một nỗi đau, đó là thứ tôi có thể cảm nhận được nhưng nhiều hơn vậy đó chính là nỗi hận.



Hận anh ta muốn giết con tôi!



Tôi biết, anh không tin.



Anh ta vừa nói, tay vừa cầm viên thuốc đưa ra, bỏ vào trong miệng tôi.



Tôi bị anh ép buộc hoàn toàn, toàn thân không thể động đậy.



Nhưng, khi anh đưa thuốc vào miệng tôi bỗng anh ngây người: “Em, mặt của em…”



Anh nhìn tôi, dường như đã quên mất mục đích của bản thân mà khựng lại cách khuôn mặt tôi vài mm, biểu cảm tràn đầy sự đau xót.
Tôi và Lý Hào Kiệt đồng thanh trả lời.



Bùi Lộc nhìn hai người chúng tôi, anh ta nhìn chúng tôi như thể đang nhìn sinh vật lạ vậy, nhưng sau đó dường như cũng hiểu ra được gì, thở dài: “Được, nếu hai người đã quyết định rồi vậy thì tôi không can thiệp nữa, nhưng bệnh này sau này mỗi tuần phải đến kiểm tra một lần, duy trì trong hai tháng, nếu kiểm tra đều là âm tính mới có thể biết mức độ di truyền là bao nhiêu.”



Phải qua hai tháng sau mới biết được? Thật sự là một quá trình gian nan mà.



Khi trong lòng tôi tràn ngập nỗi buồn, Lý Hào Kiệt bỗng nhiên đứng khựng lại, nhìn Bùi Lộc, hỏi anh ta: “Bệnh này tỉ lệ di truyền là bao nhiêu.”



Không phải là 100% sao!



Tôi luôn cho rằng là 100%!



“Chuyện này…” Bùi Lộc nháy mắt: “Bình thường mà nói, tỉ lệ truyền bệnh của nam cho nữ cao hơn của nữ truyền cho nam, nhưng cũng ở mức độ dưới 10%.”



Có lẽ là vì tôi khẳng định bản thân không hề phát sinh quan hệ với mấy người da đen kia, cho nên không hề cảm nhận được tỉ lệ truyền nhiễm cao đến mức nào.



Lý Hào Kiệt gật đầu.



Bùi Lộc nhìn khuôn mặt của tôi: “Đã như vậy rồi các người còn muốn đi đâu? Còn không băng bó lại vết thương trên mặt, tiện cho việc chữa trị sau này sao.”



“Được.”



Lý Hào Kiệt nhanh chóng đồng ý.



Bùi Lộc dẫn tôi đi xử lý lại vết thương, một mình Lý Hào Kiệt theo sau là đủ rồi còn để vệ sĩ đứng ngoài canh nữa.



Trong phòng điều trị, trước khi y tá muốn giúp tôi gỡ bỏ băng gạc, tôi nhìn Lý Hào Kiệt đứng bên cạnh: “Anh có thể ra ngoài đợi tôi được không...?”



“... Được.”



Mặc dù Lý Hào Kiệt do dự một lúc, nhưng cuối cùng anh ta vẫn đồng ý.



Khi anh ra ngoài, y tá giúp tôi gỡ băng gạc, tôi mới biết khuôn mặt tôi bị rách ra, chảy máu, máu chảy đẫm băng gạc, trong lúc tháo gỡ băng rất đau.



Hai tay tôi nắm chặt, nghiến răng cắn môi, nhưng nước mắt vì không kìm được mà chảy xuống.



Trước đây tôi không thích khóc vì khóc cũng vô dụng.



Khi y tá tháo gỡ băng rồi bôi thuốc lên, tôi do dự một lúc, hỏi cô: “Y tá, có gương không, tôi... muốn nhìn thấy gương mặt của mình.”