Thay Chị Lấy Chồng

Chương 187 : Thứ anh không thể chấp nhận được chính là mất em

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


“Chuyện này...” Y tá dường như không ngờ rằng tôi sẽ lại hỏi như vậy, vội vàng nói: “Không có gương đâu, hơn nữa bây giờ đang trong thời gian điều trị, đợi một thời gian nữa cấy ghép da cho cô là ổn thôi.”



Cô ấy càng nói vậy, tôi càng ý thức được, khuôn mặt của tôi hiện giờ có thể dùng từ “kinh dị” để hình dung.



Trước khi y tá bôi thuốc, tôi nhẹ nhàng chạm vào vết thương.



Cảm giác sờ vào da thịt khiến tôi nhớ đến những thây ma trong phim.



Có lẽ bây giờ tôi cũng đang ở bộ dạng đó.



Đợi ý tá thay băng xong, lại băng thêm một lớp gạc đệm trên đó, như vậy, khuôn mặt của tôi đã hoàn toàn bị băng gạc bịt kín, chỉ còn hở những nơi như mắt, mũi, miệng.



Khi tôi ra ngoài, Lý Hòa Kiệt nhìn tôi với biểu cảm không chút thay đổi, dường như không hề vì khuôn mặt tôi bị bó kín mít băng gạc mà xa lánh chê bai.



Anh ta đưa tôi ra ngoài, tôi ngờ hoặc nhìn anh ta: “Đi đâu?”



“Về nhà.”



Lý Hạo Kiệt ôm tôi vào lòng, mặc dù trong lòng tôi có chút hoảng loạn, không tin anh ta, nhưng tôi biết, tôi chạy không thoát, chỉ có thể đến đâu hay đến đó.



Xe nhanh chóng đến khu vực thành phố Vĩnh An quen thuộc.



Tôi nhìn thấy nơi đây mới ý thức được, thật sự đã về nhà.



Dương Trung cho xe đỗ trong hầm, đưa chúng tôi đến cửa thang máy, tôi thấy đằng sau có một chiếc xe chạy đến.



Bước xuống xe là 4 người vệ sĩ, họ đứng đó canh gác.



Trái tim tôi lập tức lạnh ngắt.



Tôi không nói gì và cũng không có gì để nói.



Khi thang máy lên tới tầng cao nhất, Lý Hào Kiệt đưa tôi đi thẳng vào trong phòng ngủ.



Anh ta kéo tôi để kịp bước chân anh ta, hỏi tôi: “Tại sao không nói cho anh biết chuyện mặt em bị thương...”



“...”



“Là sợ anh ruồng bỏ em sao?”



Đúng.



Tôi thầm trả lời trong lòng.



Rõ ràng đã phải rời xa anh ta, nhưng tôi vẫn hi vọng trong tâm trí anh ta luôn lưu giữ những hình ảnh đẹp nhất của tôi.




Đó là...



“Đây là gì...?”



Tôi đã biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi.



Ba viên thuốc này chính là ba viên thuốc chống phơi nhiễm mà tôi uống hôm nọ, bởi vì hình dạng đặc biệt nên tôi không thể quên được nó.



Lý Hào Kiệt miệng nói muốn cùng tôi mắc bệnh, cùng tôi chết, nhưng bây giờ lại uống thuốc này.



Anh không trả lời, tôi khinh bỉ nhìn anh, nói: “Tổng giám đốc Lý, anh cứ từ từ uống.”



“Không chỉ mình anh uống, em cũng phải uống.”



Câu nói của anh khiến tôi cảm thấy rất buồn cười.



Tôi không mắc bệnh, sao phải uống thuốc chứ?



Nhưng tôi không nói, mà chỉ quay đầu cười lạnh lùng với Lý Hào Kiệt: “Không đâu, tổng giám đốc Lý, anh sợ chết, nhưng tôi không sợ.”



“Em sợ hay không sợ đều phải uống, khi em hôn mê, đứa bé đã bị phá rồi, hơn nữa thứ thuốc này em đã uống hai lần rồi, bây giờ là lần thứ ba.”



Lời nói của Lý Hạo Kiệt như một trái bom nổ tung bên cạnh tai tôi vậy!



“Anh, anh nói cái gì?!”



Tôi kinh ngạc, nhìn Lý Hào Kiệt, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.



Tôi từng bước từng bước đi về phía Lý Hào Kiệt, huhu: “Anh, anh đang lừa tôi đúng không?”



“Anh không lừa em.”



“Không! Anh đang lừa tôi!”



Hai tay tôi nắm chặt vai Lý Hào Kiệt, giống như đang lên cơn điên mà lay người anh ta!



“Anh không lừa em.”



“Không, anh lừa tôi! Anh hãy nói anh đang lừa tôi đi!”



Tôi cảm thấy bản thân như muốn phát điên rồi.



Lý Hào Kiệt nhìn tôi, thần sắc anh không có chút gì áy náy hay hổ thẹn cả, nhìn tôi, nói: “Anh xin lỗi, so với việc mất đi con, thì điều anh càng không thể chấp nhận được chính là mất em.”