Thay Chị Lấy Chồng

Chương 188 : Tại sao không chịu tin em

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


Bộ dạng của Lý Hào Kiệt nhìn tôi bây giờ, khiến tôi có thể cảm nhận rõ ràng được rằng, anh ta đã thật sự giết chết con của tôi!



Tôi đi đến trước mặt anh, giơ tay, dùng hết sức lực của bản thân mạnh mẽ giáng xuống mặt anh ta!



Theo đó là “bốp” một tiếng, tôi chỉ cảm thấy bàn tay mình hơi rát.



Anh ta vẫn nhìn tôi như vậy, khuôn mặt có chút hơi thay đổi.



Bị tôi đánh, Lý Hào Kiệt không chút giận dữ, ngược lại còn kéo tay tôi nói: “Đau không, nếu bớt giận rồi thì uống thuốc nhé.”



Nhìn anh ta như hề chưa xảy ra chuyện gì, trong lòng tôi kinh ngạc vô cùng.



Tôi rụt tay về, giấu tay về phía sau lưng, nhìn anh: “Lý Hào Kiệt, anh, không muốn tôi sinh ra đứa con của anh phải không?’



“Sao có thể chứ.” Lý Hào Kiệt ngẩng đầu nhìn tôi: “Anh rất muốn có đứa con của chúng ta.”



“Vậy tại sao anh không tin người trong video đó không phải là tôi!”



Tôi hét lên hỏi anh ta!



Tại sao không chịu tin tôi, tại sao lại lấy đi con của tôi.



Đến bây giờ tôi vẫn không dám tin, tôi vẫn đang chìm đắm trong niềm vui mang thai, bây giờ không thể không thừa nhận, đứa bé đã không còn nữa rồi!



Lý Hào Kiệt chớp mắt, do dự một lúc mới nói: “Sau đó anh có xem lại đoạn video, những đặc trưng trên cơ thể em anh đều rất rõ, người trong video đều có... bao gồm cả nốt ruồi bên trong khe đùi em.”



“Cái gì?”



Câu nói của Lý Hào Kiệt khiến tôi sững sờ.



Nốt ruồi đó, nằm ở vị trí rất kín, thật không ngờ đến chuyện này mà Tống Duyên Minh cũng có thể làm được.



Nhưng, lợi ích sau chuyện này rốt cuộc là gì? Tại sao cô ta lại phải làm như vậy, lẽ nào chỉ vì muốn khiến cho Lý Hào Kiệt chấm dứt hoàn toàn với tôi sao?



Lý Hào Kiệt dường như cho rằng tôi bị kinh ngạc đến phát run, anh đưa tay, ôm tôi vào lòng, an ủi nói: “Không sao, hôm nay chúng ta bắt đầu uống thuốc, còn có 27 ngày, sau đó đợi hai tháng sau khi chắc chắn chúng ta không nhiễm bệnh, lúc đó, em muốn sinh mấy đứa, chúng ta sẽ sinh bấy nhiêu, được không?”



“Cùng nhau uống thuốc? Tôi không hề bị mắc bệnh, tôi không bị hãm hiếp, dựa vào đâu mà chúng ta phải cùng uống thuốc!”



Tôi muốn thoát ra khỏi lòng anh ta, nhưng lại bị anh ta ôm quá chặt.




Tôi nhìn cô y tá: “Mặt của tôi, có thể phục hồi sao?”



“Có thể phục hồi đến tám, chín mươi phần trăm.”



Tôi hỏi xong, phía sau vọng lại tiếng nói của Bùi Lộc, tôi hơi quay đầu lại nhìn.



Bùi Lộc đi đến trước mặt tôi, dường như cũng đã gặp không ít người có bộ dạng giống tôi, chăm chú nhìn: “Tôi đã kiểm tra cho cô, cô vẫn là còn rất may mắn, tên này chắc không mua được axit sunfuric đậm đặc nên mới mua axit clohydric.”



“Axit clohydric?”



“Nếu là axit sunfuric đậm đặc thì khuôn mặt của cô chắc chắn không thể phục hồi được, cả đời này cũng sẽ như vậy, mặc dù axit clohydric cũng làm tổn hại đến một phần cơ thịt, nhưng có điều vẫn nhẹ hơn rất nhiều, cô làm vài lần phẫu thuật chỉnh hình, thì có thể hồi phục đến tám chín phần.” Bùi Lộc chép miệng: “Có điều không thể hồi phục hoàn toàn như trước đây được.”



Lời nói của Bùi Lộc, dường như là gộp cả hi vọng và thất vọng vào đó vậy.



Nhưng, không mua được axit sunfuric đậm đặc?



Tôi không tin!



Người đứng phía sau Tống Duyên Minh, đã có năng lực tìm được tên da đen, có năng lực làm máy tinh tôi bị nhiễm virut, còn sắp xếp mọi chuyện hoàn hảo đến vậy!



Thì sao có thể đến axit sunfuric đậm đặc cũng không thể mua được?



Tôi bỗng cảm thấy, người này mới là người thật sự đáng sợ nhất.



Hắn ta dường như muốn khi tôi đang tuyệt vọng lại cho tôi chút hi vọng.



Hủy hoại tôi nhưng lại không hủy hoại triệt để.



Hắn ta là ai?



Vừa nghĩ đến sự tồn tại của người này, muốn hãm hại tôi đến cùng liền cảm thấy dựng cả tóc gáy.



Khi Bùi Lộc nói chuyện, điện thoại trong túi bỗng rung lên, anh ta lấy ra nhìn lướt qua rồi lại cất vào trong.



Nhìn thấy điện thoại, trong lòng tôi lập tức dấy lên hi vọng!



Tôi nói với Bùi Lộc: “Bác sĩ Lộc, anh có thể cho tôi mượn điện thoại một lúc được không, tôi... tôi muốn nhờ Lý Hào Kiệt giúp tôi mua chút đồ dùng cá nhân.”