Thay Chị Lấy Chồng

Chương 197 : Xin lỗi, không phải em

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


Lúc anh ấy nói đến chuyện này, thực ra tôi cảm thấy đã không cần nói rồi.



Chuyện sau đó tôi đều đã biết rồi.



Nhưng tôi vẫn cố gắng nhịn không nói gì.



Anh ta nói: “Năm đó anh bị bắt cóc, bọn bắt cóc tống tiền ngoài muốn tiền ra, còn hung hăng anh là người giàu có, lúc bắt cóc đã đánh anh rất tàn nhẫn, sau đó mặc dù bố mẹ anh đồng ý đưa tiền nhưng chúng đã đánh anh đến còn chút hơi tàn.”



Thì ra là như vậy.



Lý Hào Kiệt tiếp tục nói: “Lúc đó bọn bắt cóc tống tiền thấy anh sắp chết, sợ đến nỗi tiền cũng không cần nữa, liền vứt anh vào một xưởng cũ bỏ hoang rồi chạy, vì là mùa đông, nên xưởng ngừng hoạt động, ở đó đến một bóng dáng người cũng không có, lúc anh thực sự nghĩ rằng bản thân sắp chết lúc đó...”



“Anh gặp cô ta.”



Tôi nói thay anh ta.



Chính xác mà nói là anh ta gặp tôi.



Lý Hào Kiệt ngây người một lúc, rồi nhìn tôi: “Cô ta từng nói cho em?”



“Tôi...” Tôi chần chừ một lúc, vốn định nói ra chân tướng, nhưng tôi muốn biết hơn, rốt cuộc Lý Hào Kiệt khi đó dùng tâm trạng gì để nhìn tôi, tôi lắc đầu: “Đoán cũng có thể đoán ra được, mấy câu chuyện ngôn tình.”



Lý Hào Kiệt cười điềm tĩnh, tiếp tục nói: “Ừm, sau đó cô ta đưa anh đến bệnh viện, vì lai lịch của anh không rõ ràng, cô ta lại là trẻ con, bệnh viện không chịu nhận anh, cô ta liền quỳ xuống cầu xin bác sĩ, lúc đó, anh...”



“Anh yêu cô ta, cưới cô ta cho bằng được, nên trong biển người tìm ra cô ta, cưới cô ta, đúng không?”



Tôi nhìn Lý Hào Kiệt



Nhất thời cảm thấy nực cười hết sức!



Hoá ra từ trước đến nay người cướp công không phải là tôi mà là cô ta!



Lý Hào Kiệt gật đầu: “Quả thực anh tìm cô ta rất nhiều năm nhưng không tìm thấy, lúc ông nội sắp xếp một cuộc liên hôn cho anh lúc đó, anh vốn dĩ không đồng ý, mãi đến khi ông nội đưa ảnh cô ta cho anh, anh vừa nhìn liền nhận ra cô ta.”



“Sao anh khẳng định chính là cô ta?” Mà không phải là tôi?



Câu hỏi sau tôi cố nén chặt trong lòng không hỏi ra.




Đến khi tôi ngủ dậy thì đã sắp đến thành phố Vĩnh An.



Máy bay hạ cánh, chúng tôi xách hành lí, tôi nhìn Lý Hào Kiệt: “Tổng giám đốc Lý, em muốn nói rằng, căn phòng đó của anh rộng lớn quá, không có hơi người, tôi thích ở căn nhà nhỏ của mình.”



“Vậy anh đi cùng em.”



“Không cần đâu, chuyến này tổng giám đốc Lý tìm tôi, e là phải bỏ qua rất nhiều công việc rồi, chi bằng anh về làm việc trước đi.” Tôi do dự một lúc, cầm hộ chiếu trong túi đưa cho anh ta: “Cái này cho anh, tôi không trốn nữa, anh yên tâm đi.”



Muốn trốn, cũng trốn không thoát mà, không phải sao?



Có lẽ là vì cầm được hộ chiếu của tôi, trong lòng Lý Hào Kiệt mới thấy yên tâm, anh ta lấy ra một chiếc chìa khoá từ trong túi đưa cho tôi: “Chìa khoá nhà của em.”



Ra khỏi sân bay, tôi và anh ta mỗi người đi một ngả.



Giày vò lâu như vậy, công việc của tôi đã mất từ lâu rồi.



Về đến nhà, tôi nằm trên giường, lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai, vì sự dành dụm trước đây, cộng thêm tiền thưởng thi đấu, kể cả thuê nhà tôi cũng có không ít tiền.



Cho dù “số 01 Vĩnh An” tăng giá, chắc tôi cũng mua được.



Nhưng lần trước bán nhà là do trung gian liên hệ, tôi không có số điện thoại, nếu muốn liên lạc với người ta, ngoài việc hỏi Lý Hào Kiệt, thì còn có một cách chính là đi đến trước cửaa nhà đó để lại thư.



Để sau khi chủ nhà nhìn thấy thì sẽ trả lời tôi.



Bây giờ trời đã tối rồi, tôi định ngày mai rồi mới đi.



Đi lâu như vậy, đồ trong tủ lạnh đã hỏng gần hết, tôi dọn dẹp một chút, xuống dưới nhà đổ rác, rồi tiện đi chợ mua rau.



Vì là cuối tuần nên trong chợ rất đông người, người qua người lại.



Có mấy đứa trẻ con đang chơi đùa giữa kệ hàng.



Trong đó có một đứa bé chạy rất nhanh, ngã dưới chân tôi, tôi vội vàng đi lên trước đỡ thằng bé lên hỏi: “Cháu không sao chứ.”



“Cháu cảm ơn...” đứa trẻ vừa nói được một nửa, nhìn thấy khuôn mặt tôi đột nhiên khuôn mặt sợ hãi, sững sờ hét lớn: “Ma lem! Mau đến xem, ma lem này!”