Thay Chị Lấy Chồng

Chương 198 : Ma lem! Ma lem!

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


Cách gọi ấy dường như giống như một con dao sắc nhọn đâm sâu vào trái tim tôi. Trước đây mặc dù tôi có để ý tướng mạo của mình nhưng từ trước đến nay chưa có ai nói tôi như vậy!



Thực ra tôi đeo khẩu trang, nhưng mũi vẫn lộ ra một ít vết sẹo!



Đứa trẻ đó vừa hét lên, thì những đứa trẻ cùng chơi khác cũng hợp lại, chỉ chỏ vào tôi cười lớn, hét lớn: “Ma lem! Ma lem!”



Cũng không biết bố mẹ của những đứa trẻ này ở đâu!



Những người lớn xung quanh thấy vậy đều xúm lại góp vui, cũng có người chỉ chỉ trỏ trỏ tôi.



“Không, không, không phải!” Trong phút chốc tôi rơi vào giữa sự tự ái cực lớn!



Cuối cùng, bố mẹ của những đứa trẻ ấy đi đến, kéo chúng rời khỏi, nhưng lại không một ai xin lỗi tôi!



Lúc đó tôi liền tức giận, xông đến trước mặt mấy người lớn ấy, nhìn họ: “Xin lỗi đi, con của các người làm sai, mau xin lỗi tôi!”



“Oa oa oa, ma lem đuổi đến rồi!”



Một thằng bé trong đó líu ríu hét to!



Mẹ của đứa trẻ đó cũng không nói nó? Bà ta nhìn tôi một cái, cười lạnh nhạt: “Với bộ dạng này của cô đi ra ngoài, tôi còn chưa trách cô doạ con tôi đấy! Cô lại bảo tôi xin lỗi à!”



“Đúng đó!”



Mẹ của một đứa trẻ khác đứng bên cạnh cũng nói theo.



Những đứa trẻ đó cũng nói theo: “Ma lem! Ma lem!”



Cách gọi ấy, thực sự rất tàn nhẫn, tôi đứng một bên, lòng bàn tay chảy mồ hôi, chỉ cách có một bước chân!



“Nhìn thấy chưa, trước nay trẻ con không nói dối, bản thân xấu xí không phải là lỗi của cô, còn đi ra ngoài doạ người chính là lỗi của cô.” Người mẹ ấy không hề cảm thấy con mình làm sai chút nào.



“Mấy người các người hoàn toàn không xứng đáng làm bố mẹ!” Tôi tức giận nói. Nếu là con tôi, tôi nhất định sẽ không dạy nó thành như thế này!



“Cô thì xứng? Cô xấu như vậy, có đàn ông nào muốn cô không? Cô muốn sinh con cũng không sinh được!” Người mẹ ấy làm ầm ĩ lên.




Lý Trọng Mạnh giúp tôi rất nhiều lần, mặc dù mỗi lần đều giống như trùng hợp, nhưng quả thực kết quả là anh ta giúp đỡ tôi.



Vậy thì rốt cuộc anh ta giúp tôi vì cái gì?



Thật sự có lợi ích ở bên trong sao?



Ngày hôm sau, tôi ở nhà viết một tờ note-stick, định dán trước cửa nhà, nhưng lúc tôi thu dọn xong chuẩn bị ra khỏi nhà thì lại do dự.



Sự việc xảy ra hôm qua ở chợ còn rành rành trước mắt, thậm chí tôi không dám ra ngoài, sợ rằng việc của hôm qua sẽ lại xảy ra lần nữa.



Nhưng bây giờ tôi cũng không dám chi tiền đi thẩm mĩ, dẫu sao tôi còn muốn mua nhà...



Do dự một lúc, tôi vẫn ra khỏi nhà.



Lần này khá thuận lợi, dường như không ai chú ý đến khuôn mặt của tôi, hoặc là chú ý đến cũng không nói.



Khi tôi đến “số 01 Vĩnh An”, mới nhớ ra, lúc trước tôi có để thẻ ra vào cho Lâm Tuyền, bản thân tôi ở đây không có thẻ, hoàn toàn không vào được.



Ôm hi vọng, tôi thử nói với bảo vệ, tôi quên mang thẻ rồi.



Vẫn may bảo vệ còn nhớ tôi, liền giúp tôi quẹt thẻ dùng chung.



Tôi lên trên gác, đứng trên căn phòng mà vốn dĩ thuộc về tôi, tôi gõ cửa



Không có ai ra mở cửa.



Cũng đúng, theo như lời Lâm Tuyền nói, làm sao tôi có thể tình cờ gặp được người này ở nhà?



Tôi nhìn xung quanh, rồi cuộn tờ note-stick lại, cẩn thận bọc vào tay đấm cửa, rồi lại dán chặt, rồi mới yên tâm rời khỏi đó.



Tôi vừa đi đến cổng để bắt xe, nhìn thấy một chiếc xe đi đến, dừng trước cửa, hình như người trong xe chuẩn bị xuống xe, tôi vội vàng chạy đến.



Chuẩn bị lên xe mới phát hiện người bên trong là Lý Trọng Mạnh.