Thay Chị Lấy Chồng

Chương 212 : Cũng là mãi mãi

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


Hai chiếc hộp, một hộp tím, một xanh lam. 



“Đây là gì vậy?” vừa thấy hai chiếc hộp tôi liền xác định được trong đấy là đồ trang sức. 



Anh ấy vừa cởi áo vest vừa nói: “cái màu tím là của Ngô Tiến An gửi tặng cho Khương Thanh.” 



“Còn màu xanh lam thì sao?” 



“Là của tôi tặng cho em.” 



“Tặng cho em?” Tôi lấy hộp màu xanh lên, bên ngoài được gói lại bằng dây ruy băng trắng. 



Đang do dự có nên tháo ra, anh ấy đã thay đồ xong quay lại, vươn tay ôm lấy eo tôi, cằm tì vào vai tôi: “người phụ nữ khác có quà để nhận, cục cưng của anh tất nhiên cũng có.” 



“Cảm ơn...” 



Lòng tôi ấm áp. 



“Không cần nói cảm ơn với anh, anh nói rồi, lần này đến lượt anh yêu em.” Anh ấy nói xong, hai tay giúp tôi giữ hộp: “Em mở ra xem thử, thích hay không.” 



“Ừm.” 



Tôi mở hộp, phía trong là một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền thì cong cong giống như khuôn mặt cười vậy. 



Tôi nhớ lúc trước có thấy một người đồng nghiệp đeo qua. 



Thấy nó tôi bỗng nhớ đến sợi dây chuyền mà Lý Hào Kiệt đưa cho tôi hồi trước.... 



truyện được cập nhập trên app mê tình truyện 



Lý Hào Kiệt đưa tay lấy sợi dây chuyền ra, một giây sau tôi liền cảm nhận được lanh lạnh nơi cổ. 



Anh ấy vừa đeo cho tôi vừa nói: “Đây là Dương Trung giới thiệu cho tôi, nói là mốt bây giờ, anh đoán là em sẽ thích nó.” 



“Thích lắm, cám ơn anh...” 



Lúc này anh ấy đã giúp tôi đeo xong. 



Tôi cuối đầu, sờ vào sợi dây chuyền trên cổ, trong lòng thì có nhiều lời không thốt ra được. 



Tối đó, khi tôi và Lý Hào Kiệt ăn cơm xong, ngồi trên sô pha, anh ấy xem tin tức tài chính và kinh tế, còn tôi thì ngồi vẽ phát họa. 



Có Lý Hào Kiệt ngồi cạnh, đối tượng vẽ của tôi vĩnh viễn đều là anh ấy. 



Mỗi tối, mỗi khía cạnh đều vẽ ra. 



Cuộc tình này, đã gặp nhiều trắc trở, lần này tôi hi vọng có thể thiên trường địa cửu cùng anh. 
Đầu anh tì vào vai tôi. 



Thời gian cứ như ngừng trôi trong khoảng khắc ấy. 



Nhịp đâm tim tôi nhảy nhót: “sao vậy anh?” 



“Xin lỗi em, tôi, tôi không thể kết hôn với em được.” 



Lý Hào Kiệt ôm tôi chặt như thế nhưng lại nói ra những lời như vậy. 



“Tại sao chứ?” 



“Bởi vì...” anh ấy ôm tôi mấy lần muốn nói rồi thôi, cuối cùng cất tiếng: “Tôi cần chuẩn bị.” 



“...được.” 



Tôi biết rằng lí do không phải như vậy, nhưng càng biết rõ, anh ấy sẽ không nói ra lí do thật sự cho tôi biết. 



Cái ôm tiếp diễn rất lâu, lâu đến mức tôi đều quên mất thời gian đang trôi qua, anh ấy lại nói: “ngủ đi, ngày mai không phải em còn phải đến sinh nhật của Khương Thanh à.” 



“Ừm.” 



“Xin lỗi em, tôi chắc không đi cùng em được, nhưng mà tối đến tôi sẽ cố gắng qua đón em về.” 



“Được.” 



Tôi cũng không ép buộc gì anh ấy. 



Tôi biết được dường như có điều gì đó đã xảy ra vượt qua sự khống chế của anh. 



Trước nay đối với việc có thể hay không thể đi đón tôi, chỉ có hai đáp án, có hoặc không, không có “cố gắng” hai chữ này. 



Tôi nằm trên giường, anh ấy thì đi tắm, ngủ không được, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên thật lâu, thật lâu. 



Lúc tôi tính đi vào nhìn xem. 



Tiếng nước đã ngừng chảy. 



Anh ấy bước ra, tôi hiếm khi thấy anh mặc chiếc áo choàng tắm màu xanh dương đậm này, anh lau người qua loa rồi nằm trên giường. 



Anh nằm sau tôi, đây là lần đầu tiên anh không ôm tôi. 



Nhưng có thể do anh ấy nằm bên cạnh nên tôi ít nhiều thấy an tâm, mơ mơ màng màng thiếp đi. 



Nửa đêm nửa tỉnh nửa mê, dường như tôi nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ của người đàn ông nằm bên gối.