Thay Chị Lấy Chồng
Chương 213 : Bọn họ đứng chung với nhau hệt như một cặp đẹp đôi
Ngày đăng: 17:44 19/04/20
Ngày hôm sau, khi tôi thức dậy, bên cạnh đã không còn ai.
Tôi đưa tay sang, gối chăn đã lạnh lẽo tự bao giờ, có lẽ người đàn ông ấy đã rời đi lâu.
Tôi vừa định vào phòng tắm thì bên trong truyền ra tiếng nước chảy.
“Ai?”
Tôi hoảng sợ.
Lúc này, một người giúp việc bước ra từ trong phòng tắm, nhìn tôi với ánh mắt xin lỗi: “Cô Tống!”
“Sao cô lại tới vào giờ này? Không phải ngày nào cô cũng tới vào buổi chiều sao?”
Tôi hơi nghi ngờ nhìn người giúp việc kia, tuy thường ngày chuyện dọn dẹp trong nhà đều do một tay cô ấy lo liệu.
Nhưng sau chuyện hôm qua, không hiểu vì sao tôi lại cảnh giác với mọi thứ xung quanh mình.
Người giúp việc cung kính đáp: “Ông chủ đã phái người tới đón tôi vào buổi sáng để tôi đến dọn dẹp vệ sinh.”
Tôi cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái nên đi tới gần phòng tắm.
Bên trong đã được quét dọn gọn gàng, chiếc áo tắm màu xanh hôm qua Lý Hào Kiệt mặc cũng không còn treo ở chỗ cũ “Áo tắm đâu? Cái màu xanh dương ấy!”
“À, cái đó ạ! Tôi vừa tới đã thấy nó bị vứt dưới đất nên cầm đi giặt luôn rồi ạ!”
Người giúp việc giải thích.
“Vậy à!”
Tôi trả lời. Không biết vì sao, trong lòng tôi cứ cảm thấy có gì đó rất lạ nhưng không rõ ở đâu.
“Em có thể luôn theo sau người, tựa chiếc bóng đuổi bắt ánh sáng trong mơ.”
Khi tôi muốn hỏi thêm một chút, trong phòng ngủ vang lên nhạc chuông điện thoại. Không cần xem, tôi cũng biết người gọi là Khương Thanh.
Tôi vừa nhấn nút nhận cuộc gọi thì cô gái bên đầu kia đã thét lớn: “Đã mấy giờ rồi mà sao em chưa tới hả? Chị đây đang tức lắm đấy!”
“Xin lỗi, xin lỗi chị! Em ra ngay đây!” Tôi ngẩng đầu thoáng nhìn qua đồng hồ, đã hơn mười một giờ rồi. Đêm qua tôi ngủ trễ nên ngủ quên đến giờ mới dậy.
Tôi cúp điện thoại, sửa soạn qua loa một chút rồi thay đồ.
Rất đẹp mắt, rất phô trương.
Khương Thanh lấy vòng ra khỏi hộp, đeo vào tay rồi lắc lắc vài cái, trên mặt lại không có chút biểu cảm dư thừa nào.
Tôi cũng không nhìn ra chị ấy đang vui hay khó chịu.
Tôi cứ ngỡ rằng Khương Thanh không thích thứ này, khi tôi đang định nói cho chị ấy biết chiếc vòng tay đó do Ngô Tiến An tặng, chị ấy đã lên tiếng trước: “Đây là do ai tặng thế? Người này rất hiểu chị đấy!”
“Hả?”
Tôi có hơi bất ngờ, nhìn chị ấy.
Khương Thanh đeo vòng tay, quay đầu nhìn tôi: “Phải, chị biết giày cao gót là do em tặng, thế cái vòng tay này là do ai tặng? Chị cảm thấy mình phải làm quen với người có đôi mắt tinh tường như vậy.”
“Cái này…” Nghe chị ấy nói xong, tôi lập tức không biết nên mở miệng thế nào.
“Không phải là Lý Hào Kiệt nhà em tặng chị đây chứ?” Khương Thanh thấy tôi khó xử thì trêu chọc: “Ôi, sao trước kia chị không cảm thấy anh ta hiểu phụ nữ như thế…”
Khi Khương Thanh nhắc tới “hiểu phụ nữ”, dường như chị ấy nhận ra điều gì đó.
Chị ấy hỏi tôi với vẻ mặt buồn bực: “Không phải là do Ngô Tiến An tặng chứ?”
Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
“Đúng vậy!” Tôi bất đắc dĩ gật đầu, nhớ tới Lý Hào Kiệt đã nói đỡ cho hắn khi chuyện ngày đó bị vạch trần, tôi cũng chỉ có thể nói: “Lúc em đi mua quà thì trùng hợp gặp anh ta!”
“Gặp anh ta? Khẳng định là anh ta đi mua quần áo với người phụ nữ nào đó rồi!”
Đúng, Khương Thanh quả thật rất hiểu con người Ngô Tiến An.
Đưa quà xong cũng đã qua giờ cơm trưa.
Tôi và Khương Thanh ra ngoài dạo phố. Sau khi chị ấy mua rất nhiều quần áo, chúng tôi mới quyết định tìm một quán cafe để nghỉ chân một lát.
Khi hai chúng tôi vừa định tiến vào một quán cafe thì bỗng nhiên thấy một cặp nam nữ đang đi ra khỏi quán cafe kiểu Pháp cách đó không xa.
Một người mặc áo khoác đen, một người mặc áo choàng trắng.
Đứng chung với nhau giống như một cặp đẹp đôi.