Thay Chị Lấy Chồng

Chương 214 : Anh đang ở đâu? tôi muốn gặp anh

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


“Đó không phải là Lý Hào Kiệt sao?” Khi tôi còn chìm trong suy nghĩ, Khương Thanh ở bên cạnh đã không giữ được bình tĩnh, chị ấy muốn tiến lên. 



“Chị đừng đi!” Tôi lập tức giữ chặt chị ấy, mở miệng giải thích: “Cô gái kia tên Lâm Tuyền, là thanh mai trúc mã của Lý Hào Kiệt.” 



“Thanh mai trúc mã?” Khương Thanh nhìn tôi, trên mặt hiện lên tia tức giận: “Thanh mai trúc mã chẳng phải chỉ là tên khác của ‘gian phu dâm phụ’ sao?” 



Tôi biết rằng Khương Thanh muốn tốt cho mình. 



Tôi nhìn về phía người đàn ông, hai người đang đứng ở chỗ cửa ra vào. Cách cửa ra vào không xa có một chiếc xe Sedan màu trắng, cho tới bây giờ, tôi từng thấy Lý Hào Kiệt ngồi chiếc xe này. 



Hai người đi tới trước chiếc xe, Lý Hào Kiệt mở cửa cho Lâm Tuyền. 



Anh kéo tay Lâm Tuyền một chút mời để cô ta ngồi vào trong xe. 



Trong lòng tôi quặn đau. 



Ngay cả thở cũng trở nên khó khăn. 



Dù vậy, tay tôi vẫn giữ chặt Khương Thanh, tôi sợ chị ấy tiến lên sẽ khiến Lý Hào Kiệt khó xử. 



Cho tới khi hai người kia ngồi vào xe rồi lái đi, tôi mới buông Khương Thanh ra. 



“Như thế là sao? Không phải em với Lý Hào Kiệt đang yêu nhau sao? Buổi trưa em còn kể cho chị nghe một câu chuyện cổ tích giữa ban ngày, tình yêu đẹp như tiểu thuyết, chẳng lẽ đều là em tự bịa ra?” 



Tính cách của Khương Thanh thật nóng nảy. 



Lời nói thẳng thắn của chị ấy đâm thẳng vào tim tôi. 



Tôi đứng tại chỗ, trong lòng cảm thấy dường như bản thân đã bị Lý Hào Kiệt xoay vòng vòng như trò đùa? 



Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, có phải vì anh đã dễ dàng có được tấm chân tình của tôi nên mới không quý trọng nó không? 



Nhớ lại lời nói tối qua, thậm chí tôi đã bắt đầu hoài nghi rằng, cho tới nay, có phải anh ta chưa từng nghĩ tới chuyện cưới tôi không? 



Nhưng, suy cho cùng, hôm nay chính là sinh nhật Khương Thanh, tôi không thể khiến chị ấy khó chịu. 



Tôi đè nén sự khó chịu trong lòng xuống rồi nói với Khương Thanh: “Không có! Không sao đâu! Anh ấy thường hay liên lạc với Lâm Tuyền, chỉ là gặp mặt bình thường thôi, anh ấy đã nói với em rồi.” 



Nói xong, tôi kéo Khương Thanh vào quán cafe đã chọn trước. 



Khương Thanh hất tay tôi ra: “Tống Duyên Khanh, sao mỗi lần em gặp chuyện liên quan tới anh ta thì đầu óc em đều trì trệ vậy?” 



“...” 




Hắn chưa từng gặp người nào như Khương Thanh. 



Khương Thanh vừa nói như thế, Ngô Tiến An lập tức lấy điện thoại ra: “Không thành vấn đề! Tôi gọi ngay đây!” 



Nhìn Ngô Tiến An bấm số, Khương Thanh còn nói: “Mở loa ngoài!” 



“Không được!” Ngô Tiến An tức khắc cự tuyệt yêu cầu này, liều mạng lắc đầu: “Điều này thật sự không thể!” 



Khi Ngô Tiến An nói chuyện, hình như điện thoại đã được nhận. 



Hắn giơ ngón trỏ lên đặt ngoài miệng, làm một động tác giữ im lặng. 



Tôi nhìn hắn đưa điện lên bên tai, tim đập thình thích. 



Lý Hào Kiệt và Lâm Tuyền đang làm gì? Họ có tới hay không? 



Nếu như đến đây rồi, anh sẽ nói thế nào? 



Qua khoảng một phút, Ngô Tiến An bỗng mở miệng: “Đại ca, anh đang ở đâu thế?” 



Điện thoại đã được nhận. 



Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện! 



Tôi nhìn Ngô Tiến An, trong lòng vô cùng khẩn trương. 



Tôi nghe thấy Lý Hào Kiệt nói gì đó ở đầu bên kia điện thoại nhưng lại chỉ nghe Ngô Tiến An nói: “Là thế này! Hôm nay không phải sinh nhật Khương Thanh sao? Cô ấy mời em đến, em nghĩ chị dâu ở đó rồi nên hỏi anh xem có đi chung không.” 



Tôi và Khương Thanh đều nhìn hắn. 



Ngô Tiến An nghe bên kia trả lời xong thì vẻ mặt có chút xấu hổ, cả buổi mới nói: “Vậy được rồi! Đại ca, anh làm việc đi, em…” 



Nói tới đây, tôi và Khương Thanh đều đã hiểu, Lý Hào Kiệt từ chối. 



“Đưa đây!” Khương Thanh vừa muốn giật điện thoại, Ngô Tiến An đã sợ tới mức đứng bật dậy, miệng vẫn nói: “Em không quấy rầy anh nữa, tạm biệt đại ca!” 



Nói xong, hắn nhanh chóng cúp điện thoại. 



“Tôi muốn nói chuyện với anh ta!” Khương Thanh cũng đứng lên, khí thế hung hăng. 



Ngô Tiến An nói với vẻ mặt đau khổ: “Cô Khương, đa số người bên cạnh tôi đều có thể đắc tội nhưng chỉ có hai người là không thể, một là ba của tôi, người còn lại chính là đại ca.”