Thay Chị Lấy Chồng
Chương 227 : Cậu bé của tôi sẽ không lừa người khác
Ngày đăng: 17:44 19/04/20
“Sao cơ?” Khương Thanh hiển nhiên cũng khựng lại: “Tại sao thế? Không đuổi việc tôi à?”
Người phụ nữ đứng ở cửa cười cười: “Cô muốn bị đuổi mà còn gọi bạn trai tới?”
“Bạn trai?!”
“Bạn trai?”
Tôi và Khương Thanh cùng bật ra câu hỏi.
Vẻ mặt Khương Thanh khá kì lạ: “Tôi có bạn trai từ bao giờ thế?”
Người phụ nữ ở cửa cũng tỏ vẻ kì lạ: “Không biết, đang ở văn phòng của lãnh đạo đấy, bạn trai cô ăn nói khéo thật, mới nói mấy câu mà khách hàng đã rút đơn kiện rồi.”
Khương Thanh nghe xong, mặt mũi mờ mịt lao ra khỏi phòng họp.
Tôi đi sau chị ấy, thấy chị ấy đi vào văn phòng của cấp trên, tôi cũng đứng ngay phía sau. Khương Thanh đi vào không đóng cửa, tôi nhìn thấy người đứng bên trong chẳng phải ai khác mà chính là Ngô Tiến An!
up trên app mê tình truyện
Ngô Tiến An ngồi trên sô pha, hai chân vắt chéo, đôi mắt đào hoa nheo nheo lại nhìn Khương Thanh, gương mặt tỏ vẻ cưng chiều: “Em yêu, em đến rồi à?”
“Ai là em yêu của anh?!” Khương Thanh dùng túi xách trong tay đập lên người hắn rồi nói với lãnh đạo: “Đây không phải bạn trai tôi.”
“Xin lỗi nhé, đợt này chúng tôi cãi nhau giận hờn tí thôi.” Ngô Tiến An bình tĩnh nói vậy.
Cấp trên của Khương Thanh vừa nghe nói thế đã bừng tĩnh: “Ồ, vậy hai người tự giải quyết nhé.”
“Vâng.” Ngô Tiến An nói rồi đứng dậy, muốn ôm eo Khương Thanh nhưng bị chị ấy phũ phàng gạt ra.
Tuy nhiên Khương Thanh cũng không ngốc, chị biết không thể làm ầm lên trong văn phòng của cấp trên được. Mặc dù không tình nguyện chút nào, chị vẫn theo Ngô Tiến An ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phòng, Khương Thành nhìn hắn với vẻ không vui: “Ai bảo anh giúp tôi?”
“Không phải anh thấy em khó khăn nên cố ý tới đó sao.” Ngô Tiến An tỏ vẻ tủi hờn: “Anh giúp em giải quyết việc này một cách hoàn hảo, sao em còn trách anh.”
Tôi quay về Vĩnh An, nói chuyện này với Lý Trọng Mạnh. Người đàn ông kia im lặng lắng nghe rồi vỗ đầu tôi: “Đợi mặt mũi khỏi hẳn rồi hẵng đi, năm nay tôi nuôi em, tuy tôi không kiếm được nhiều tiền nhưng nuôi em thì vẫn dư dả.”
“Cảm ơn anh.” Tôi không cần Lý Trọng Mạnh nuôi, nhưng câu nói của anh khiến tôi nghe mà rất vui.
Chớp mắt đã tới ngày 13 tháng 1.
Theo những gì đã viết trong thiếp mời trước đó, ngày 14, mọi người có thể lục tục tới sân bay gần hải đảo của Lý Hào Kiệt. Ở đó, Lý Hào Kiệt đã chuẩn bị rất nhiều du thuyền đón khách khứa tham gia buổi lễ lên đảo.
Tối đó, tôi ngồi trước quầy viết chữ, lấy bút ra.
Nghĩ lại thì tôi đã lâu lắm rồi không dùng bút để viết chữ, trước kia cái gì cũng dùng máy tính hoặc điện thoại, viết thư dường như đã là chuyện của thế kỷ trước.
Tôi nhìn mảnh giấy trước mặt, suy nghĩ xem nên viết về câu chuyện ấy thế nào. Ban đầu tôi viết một câu chuyện rất dài rất dài, nhưng viết được một nửa, tôi lại cảm thấy mình nực cười.
Viết dài như thế, đang trông chờ vào điều gì đây?
Đã chẳng còn bất cứ thứ gì để trông mong nữa rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, sau cùng tôi chỉ viết lên giấy một hàng chữ.
“Mười sáu năm trươc, tôi từng cứu một cậu bé ở công trường gần cô nhi viện,
Từ sau hôm ấy, tôi đã trao trái tim mình cho cậu ta;
Tôi cứ tưởng anh là cậu ấy, bây giờ tôi biết rằng, anh không phải cậu ấy;
Cậu bé từng túm áo tôi khi tôi ngang qua cười lên đẹp hơn anh;
Hơn nữa, cậu ấy không biết lừa dối người khác.”
Viết xong, tôi gấp gọn phong thư, bỏ vào phong bao đỏ cùng với bảy mươi triệu đồng, nhét tới mức phong bao dày cộp lên.
Sau đó, tôi viết tên mình ở mặt sau của phong bao đỏ - Tống Duyên Khanh.