Thay Chị Lấy Chồng

Chương 230 : Anh ấy sắp kết hôn rồi, cô dâu không phải tôi

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


“Tại sao?” Tôi thấy hơi khó hiểu. 



Người đàn ông kia nhìn về phía tôi, nụ cười càng rõ ràng hơn: “Với vì có một số chuyện phụ nữ mang thai cần chú ý, nhất là trong vấn đề ăn uống, tôi nghĩ tôi hiểu nhiều hơn em.” 



Nghe anh nói vậy, gương mặt tôi không khỏi nóng như phát sốt. 



Quả thực, đã mang thai vài lần rồi, nhưng phụ nữ mang thai nên chú ý những gì, tôi thực sự không hiểu nhiều. 



Chúng tôi đi dạo một vòng trên bãi cát, cho đến khi trời dần dần tối đi, chúng tôi mới tập trung ở nơi tổ chức tiệc BBQ. 



Nếu như không có Amy, chắc hôm nay tôi cũng không đến đây; nhưng vì gương mặt xinh đẹp này đã cho tôi rất nhiều can đảm. 



Khi tôi và Lý Trọng Mạnh xuất hiện tại nơi tổ chức tiệc, trên các băng ghế rải rác đã có không ít người. Có nhân viên ở bên cạnh phụ trách việc nấu nướng, chúng tôi chỉ cần mang đĩa tới lấy đồ ăn và đồ uống là được. Lần đầu tiên do Lý Trọng Mạnh lấy đồ giúp tôi, anh cố ý dặn dò tôi không được ăn hải sản, về phần đồ uống chỉ lấy cho tôi một ly nước cam. 



Có cả ban nhạc diễn tấu ở bên cạnh. 



Tất cả đều tĩnh lặng và tốt đẹp, nếu như lần này không phải hôn lễ của Lý Hào Kiệt, vậy có thể tôi sẽ thực sự yên tâm mà hưởng thụ mọi thứ. 



Tôi uống nước cam xong, nhìn người xung quanh đều đang thưởng thức những ly champagne xinh đẹp, nhất thời thấy tâm can ngứa ngáy, cầm ly nước cam đi về phía quầy đồ ăn. 



Khi bàn tay tôi vừa chạm vào ly champagne thì Lý Trọng Mạnh đã kéo cổ tay tôi: “Phụ nữ mang thai không thể uống rượu.” 



“Nhưng mà champagne...” 



“Nồng độ cồn thấp cũng không được.” Lý Trọng Mạnh nói xong đã đưa ly nước ép xoài trong tay cho tôi: “Ban nãy thấy em cứ nhìn mãi vào ly cocktail của người ở bàn bên cạnh là tôi biết rồi, em định tới lấy rượu.” 



Nhìn ly champagne gần trong gang tấc mà tôi thấy không cam tâm chút nào. 



Người đàn ông kia nhẹ nhàng phớt lên mũi tôi: “Ngoan, chỉ còn bảy tám tháng thôi mà, đợi bé con ra đời rồi, tôi sẽ đi quán bar cùng em, em muốn gọi đồ uống gì cũng được.” Giọng điệu của anh cứ như đang dỗ một đứa trẻ con. 




Tôi không ngẩng đầu lên cũng có thể cảm nhận được, ánh mắt của người đàn ông chắc hẳn đang hướng về phía mình. Lúc này đây, đến cả dũng khí để ngẩng đầu lên tôi cũng chẳng có, chỉ sợ nhìn thấy anh, nước mắt sẽ rơi xuống khiến người ta thất vọng. 



Tôi nghe thấy Lý Hào Kiệt nói: “Quả nhiên cháu không nhìn nhầm, chú rất để ý tới vợ trước của cháu.” Khi nói đến hai chữ “vợ trước”, anh còn cố ý nhấn mạnh vào. Trái tim tôi như bị đả kích nặng nề. 



Đúng vậy, tôi và anh từng có một thời gian hôn nhân, rõ ràng thời gian không quá lâu, nhưng tôi lại cảm thấy nó xa xôi như chuyện từ thế kỷ trước. 



Tôi có thể cảm nhận được cánh tay của Lý Trọng Mạnh đặt trên vai mình, người đàn ông kia dùng giọng điệu ôn hòa mà nói: “Kiệt, nếu sắp kết hôn thì hãy chịu trách nhiệm với cô Lâm, đừng nghĩ đến chuyện trước kia nữa, còn về phần Khanh, chú sẽ giúp cháu chăm sóc cho cô ấy.” 



Khanh. 



truyện được mua bản quyền từ tác giả up trên app mê tình truyện 



Khi cách gọi này buột ra, tôi nhìn thấy bàn tay đang đút trong túi quần của Lý Hào Kiệt siết chặt thành nắm đấm, hiển nhiên anh rất tức giận. 



Cũng phải, Lý Hào Kiệt có tính độc chiếm mạnh như thế, làm sao có thể cho phép tôi thuộc về người khác? 



Tôi vốn định gạt tay Lý Trọng Mạnh ra vì không muốn liên lụy đến người đàn ông này, nhưng chưa kịp hành động thì đã nghe Lý Hào Kiệt nói: “Như thế hả, vậy chú phải chăm sóc cho cô ấy cẩn thận nhé, nếu như xảy ra sơ suất gì, vậy cháu chỉ hỏi tội mỗi chú thôi đấy!” Nói xong, anh quay người đi mất. 



Thấy người đàn ông kia đi rồi tôi mới dám ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng anh, bất tri bất giác rơi nước mắt. 



Lúc này Lý Trọng Mạnh không bỏ tay xuống mà chỉ vỗ nhẹ sau lưng tôi: “Tôi biết em thấy không dễ chịu gì, muốn khóc thì lát nữa về phòng khóc cho thỏa, nhưng không thể khóc ở đây, nếu không sẽ không đẹp nữa.” 



“Ừ.” Tôi vùi mặt trong lòng Lý Trọng Mạnh, cố gắng gật đầu. 



Anh sắp kết hôn rồi, cô dâu không phải tôi, cứ nghĩ đến chuyện này tôi lại thấy đau đớn. 



Đau quá.