Thay Chị Lấy Chồng
Chương 231 : Bôi kem chống nắng giúp anh
Ngày đăng: 17:44 19/04/20
Về đến cửa phòng, tôi do dự trong chốc lát nhưng vẫn nói: “Anh cởi quần áo ra rồi đưa cho tôi, tôi giặt giúp anh.”
“Không cần đâu, để tôi tự làm được rồi.”
“Để tôi làm cho.” Tôi vô cùng áy náy: “Do tôi làm bẩn đồ của anh, nếu như anh không để tôi giặt, tôi sẽ áy náy lắm.”
Lý Trọng Mạnh không cãi lại được tôi nên đành đồng ý: “Được, em đợi tôi về thay đồ.”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
Lý Trọng Mạnh nhanh chóng thay một chiếc áo T-shirt khác, đưa chiếc áo bẩn cho tôi, có phần áy náy: “Làm phiền em rồi, nước ép xoài hơi khó giặt, nếu như không sạch được thì đừng miễn cưỡng, tôi mang nhiều quần áo lắm.”
“Ừ, tôi sẽ thử.”
Khi tôi mang chiếc áo T-shirt kia về giặt mới nhận ra Lý Trọng Mạnh nói đúng. Bất kể tôi cố gắng thế này, chiếc áo T-shirt thuần trắng này vẫn có lưu lại một chút vàng vàng, cực kỳ xấu. Hơn nữa vì tôi cố gắng giặt tẩy nơi dính nước xoài quá mức nên chỗ đó bị tôi kéo đến mức giãn ra. Tôi nhìn vào chỗ đó mà tự nói với bản thân: “Lúc về sẽ mua một chiếc áo mới cho anh ấy vậy.”
Buổi sáng ngày hôm sau, Amy vẫn tới trang điểm cho tôi. Anh vừa vào phòng đã hỏi: “Tối qua hai người có đến bữa tiệc BBQ không vậy? Sao tôi không nhìn thấy hai người.”
“Có tới, nhưng tôi bất cẩn làm đổ nước ép trái cây lên áo của anh Lý nên chúng tôi về trước.”
Vừa nghe tôi nói vậy, Amy đã có vẻ không vui: “Ôi trời đất sao cô bất cẩn thế chứ.”
Giọng điệu này nghe cứ như tôi hắt nước ép hoa quả lên áo của bạn trai anh ấy vậy...
“Thực sự là lỡ tay thôi, lần sau tôi sẽ chú ý.” Tôi mỉm cười đáp lại.
Amy hôm nay trang điểm cho tôi rất chậm, nhưng thấy sắp trang điểm xong rồi, anh ấy không kiềm chế được nữa: “Hôm nay có phải Lý Trọng Mạnh không đến, có phải anh ấy đang trốn tránh tôi không?”
Câu nói thản nhiên của người đàn ông này lại khiến tôi cảm thấy mình như kẻ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
“Đi thôi, đi vào phòng, tôi bôi kem cho anh rồi cất kem chống nắng luôn.” Tôi nói rất quả quyết.
“Chắc chứ?” Lý Trọng Mạnh nhìn tôi mà hai mắt đầy ý cười, dường như đã nhìn thấu hết chút băn khoăn của tôi.
“Chắc chắn.” Tôi gật đầu rồi theo người đàn ông kia vào phòng anh.
Kết cấu trong phòng của Lý Trọng Mạnh giống hệt phòng tôi, hơn nữa bên trong rất gọn gàng, chăn được trải thẳng. Nếu không có chiếc vali ở góc phòng, chắc tôi sẽ tưởng rằng căn phòng này chưa từng có ai ở.
Đợi khi tôi ngắm nghía căn phòng xong, ngẩng đầu lên, Lý Trọng Mạnh đã cởi áo T-shirt đặt sang một bên, sau đó ngồi xuống giường, nhìn tôi với vẻ dịu dàng: “Còn cần tôi làm gì phối hợp với em không?”
Nói thật lòng, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lý Trọng Mạnh không mặc áo. Trước kia tôi cứ nghĩ chắc anh khá gầy, nhưng không ngờ cơ bắp trên người anh săn chắc hơn tôi tưởng, tuy rằng không có cơ ngực và cơ bụng cường tráng như Lý Hào Kiệt, nhưng nhìn đường cong của cánh tay là biết người này từng tập luyện.
Tôi nhìn tới nhìn lui mà bỗng thấy mặt mình hơi nóng.
Người đàn ông kia dường như cũng thấy ngại ngùng: “Thực ra cũng là lần đầu tiên tôi cởi áo trước mặt phụ nữ, xin lỗi, làm khó em rồi.” Anh nói rồi định mặc quần áo vào.
“Không sao đâu, bôi kem chống nắng thôi mà.”
Tôi đứng bên cạnh người đàn ông, bóp kem chống nắng ra tay rôi bôi từng chút một lên những chỗ mà lúc trước chưa bôi. Khi đã bôi gần xong, tôi nghe thấy tiếng mở cửa, cứ tưởng là nhân viên phục vụ vào quét tước dọn vệ sinh.
Nhưng khi tôi quay đầu lại thì thấy Lý Hào Kiệt đang đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy chúng tôi trong phòng, ban đầu anh ta khựng lại, gương mặt dường như được phủ một lớp băng mỏng. Rõ ràng đang giữa mùa hè mà tôi không nén được cơn ớn lạnh.