Thay Chị Lấy Chồng

Chương 237 :

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


Tống Duyên Minh nghe thấy câu này, lập tức ngậm miệng lại. 



"Hửm? Không đồng ý à?" La Anh Kiệt lại bắt đầu chơi con dao trong tay. 



Tống Duyên Minh chần chừ một lúc rồi nói, "Tôi muốn uống nước." 



La Anh Kiệt nhìn tôi, "Cô đi lấy nước cho chị mình đi." 



"Tôi?" 



Vì sao là tôi chứ? 



Tôi không hiểu. 



Nhưng hiện giờ tôi đang ở địa bàn của La Anh Kiệt, trước khi muốn biết rõ hắn muốn làm gì, tôi chỉ đành nghe lời hắn. 



Tôi lấy một bình nước trên bàn, lại cầm thêm một cây ống hút. Tôi bước tới trước mặt Tống Duyên Minh, đặt ống hút vào miệng cô ta. 



Tống Duyên Minh nhìn tôi đầy cảm kích, hốc mắt vẫn còn chút ẩm ướt. 



Cô ta uống từng ngụm to, một hơi đã tới đáy bình nước, sau khi uống xong cô ta nhỏ giọng nói "Cảm ơn" với tôi. 



Tôi ngẩn người. 



Dường như Tống Duyên Minh chưa bao giờ nói hai chữ này với tôi. 



Cô ta nhìn tôi, lại nói khe khẽ, "Duyên Khanh, xin em, cứu chị với." 



"Được rồi, uống xong thì bắt đầu nói đi." La Anh Kiệt có phần mất kiên nhẫn. Hắn vỗ lên chiếc ghế sofa bên cạnh mình, "Nào, tới đây ngồi. Chúng ta cùng nghe." 



"Để tôi đứng đi." 



"Ngồi." 



La Anh Kiệt thấy tôi từ chối, giọng điệu tăng thêm phần cứng rắn. 



Tôi bị hắn dọa tới giật nảy, vì mạng sống của mình, tôi đành ngoan ngoãn ngồi xuống. 



La Anh Kiệt mỉm cười vừa lòng, nói với Tống Duyên Minh, "Bắt đầu đi." 



Tống Duyên Minh nhìn tôi, vẻ mặt không tình nguyện. 



Tôi biết, cô ta cũng hiểu rõ. Nếu muốn cứu mạng mình, cô ta còn phải dựa vào tôi. 



Nhưng nếu nói ra mấy chuyện cô ta gây ra, sợ là tôi không muốn cứu cô ta nữa. 




Hai chữ này thật sự đã dọa tôi chết đứng! 



Phóng hỏa!? 



Hắn muốn thiêu chết chúng tôi sao? 



"Cứu tôi! Cứu tôi với!" Tống Duyên Minh cũng bị dọa hồn vía lên mây, khi đối diện với cái chết, vẻ càn quấy lúc trước đã vứt sạch chẳng còn lại chút gì. 



Lúc này, những người vừa rồi khống chế Tống Duyên Minh cũng lùi tới trước mặt La Anh Kiệt! 



Tôi cũng vội vàng vọt tới! 



Vào thời điểm này tôi còn sức đâu quan tâm tới Tống Duyên Minh! 



Tôi chỉ có một suy nghĩ trong đầu, con của tôi! 



Đứa con thứ ba của tôi tuyệt đối không thể chết ở chỗ này! 



La Anh Kiệt lùi ra sau một bước, một người đàn ông to lớn thay thế hắn ta đứng chặn ở cửa. 



"Thả tôi ra!" Tôi vừa nói vừa vọt ra ngoài. 



Người đàn ông cao lớn hất tay, đẩy tôi về phía sau! 



Tôi lảo đảo một cái, chân lùi về sau mấy bước mới đứng vững. 



Cửa khoang thuyền truyền đến một tiếng "rầm". 



Tôi ngẩng đầu lên nhìn, cửa khoang thuyền đóng lại rồi! 



"Không, không, không!" 



Tôi vọt tới! 



Nhìn qua ngoài cửa sổ thì thấy, ánh lửa đã bao trùm tầm mắt. 



La Anh Kiệt là một tên điên, không ngờ hắn lại thật sự đốt thuyền! 



Vào lúc tôi liều mạng đập vào cửa thì một lỗ nhỏ trên cánh cửa được mở ra. 



Có thứ gì đó được ném vào. 



Tôi vô thức tránh đi, quay đầu nhìn lại, là con dao gọt hoa quả vừa rồi La Anh Kiệt mang theo.