Thay Chị Lấy Chồng
Chương 238 : Hai người, chỉ một người được sống
Ngày đăng: 17:44 19/04/20
Ngay sau đó bên ngoài truyền đến giọng nói của người đàn ông: "Các cô đừng trách tôi vô tình, muốn trách cũng trách các cô vô dụng, bản thân không tác động được đến Lý Hào Kiệt, chẳng qua là thứ bỏ đi. Tôi cũng đâu phải kẻ lạnh lùng vô tình gì."
"Thả tôi ra!"
Tôi không rảnh nghe hắn nói lời vô nghĩa.
"Đừng vội, người đẹp." La Anh Kiệt vừa cười vừa nói, "Trên chiếc du thuyền này có tổng cộng ba chiếc thuyền cứu sinh. Tôi và người của tôi đi hai chiếc, chỉ còn lại một chiếc thô sơ nhất. Trên chiếc thuyền đó còn có hai mái chèo."
"Sau đó thì sao?"
Tôi vội vàng nắm lấy con dao gọt hoa quả trên nền đất.
Nhiệt độ trong khoang thuyền lúc này đã khá cao.
"Chiếc thuyền cứu sinh cuối cùng này tôi đã tháo khí rồi. Nếu một người ngồi trên đó, đại khái có thể giữ trong khoảng hai tiếng đồng hồ. Nếu hai người, vậy đương nhiên sẽ giảm một nửa. Các cô cứ xem xét, đôi bên là chị em tình thâm, hay là...."
La Anh Kiệt không nói hết câu.
Nhưng tôi đã hiểu.
La Anh Kiệt thấy bên trong không có tiếng động, bèn nói tiếp, "Tôi đi trước rồi sẽ báo cảnh sát giúp các cô. Hai tiếng đồng hồ sau sẽ có người tới cứu các cô. Nhưng trong vòng một tiếng thì không chắc đâu."
Nói xong, bên ngoài cũng không còn tiếng động.
Chỉ nghe cánh cửa truyền đến một tiếng "két".
Tôi lập tức phóng tới mở cửa, vừa đúng lúc nhìn thấy chiếc thuyền chở La Anh Kiệt rời đi.
Thuyền cứu sinh của họ là loại thuyền máy, chỉ chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Còn lại một chiếc thuyền cứu sinh khác được treo bên dưới du thuyền, nó đang trôi nổi trên mặt nước.
Lúc này, trên sàn thuyền lửa đã cháy hừng hực!
Với tình thế này, chẳng mấy chốc sẽ cháy tới khoang thuyền!
Tôi ném túi xuống dưới trước.
"Cứu chị, cứu chị với!" Vào lúc tôi vừa định bỏ chạy thì trong khoang thuyền truyền đến tiếng nói của Tống Duyên Minh.
Tôi nhìn về phía cô ta, trong đầu tôi bấy giờ đều là những chuyện mà cô ta vừa nói.
Lòng tôi căn bản không muốn đưa tay ra cứu.
"Còn rương hành lý mà."
"Cái thứ đồ chơi này căn bản không nổi được." Hai tay Tống Duyên Minh túm lấy tay tôi muốn cướp con dao.
Cô ta muốn cướp dao.
Có vẻ như thời gian này cô ta ăn uống thiếu thốn nên cơ thể không có nhiều sức
Nhưng cô ta dùng hai tay, tôi vẫn phải bỏ rương hành lý xuống để giằng co với cô ta.
Tống Duyên Minh nhìn tôi, ánh mắt đỏ rực, "Tống Duyên Khanh, cô bị hủy dung rồi, khuôn mặt của cô hiện giờ đã biến dạng, hơn nữa cũng chỉ là một cái mạng hèn. Hay cô chết ở đây đi, để tôi sống. Như vậy, sau này tôi sẽ nhớ công của cô, ngày này hàng năm sẽ đốt cho cô chút tiền giấy."
"Cô mơ à."
Tôi hiểu ra, hết thảy những điều Tống Duyên Minh vừa nói đều là đóng kịch.
Cô ta muốn làm cho tôi buông lỏng cảnh giác.
Người phụ nữ này, từ trước đến nay chưa từng hối hận!
"Tôi phải sống tiếp! Tôi còn cuộc đời tốt đẹp phía trước! Dù sao cuộc đời của cô cũng bị hủy rồi mà!" Tống Duyên Minh nhìn tôi, khuôn mặt nở nụ cười đầy hung dữ, "Hơn nữa, cho dù cô sống, Tống Duyên Khanh, tôi đảm bảo, cuộc sống của cô sẽ thảm hơn tôi ngàn vạn lần!"
"Cô có quyền gì mà quyết định chuyện của người khác!"
Tôi và Tống Duyên Minh quấn lấy nhau, mục tiêu của cả hai đều là con dao này!
Ngọn lửa dần dần lan tới.
Tống Duyên Minh vì để thoát khỏi tôi, không quan tâm bất cứ chuyện gì nữa.
Cô ta dùng lực mạnh ập tới, con dao trong tay tôi không được nắm chặt lập tức bay thẳng vào khoang thuyền.
Khoang thuyền lúc này đã ngập trong biển lửa.
Ngọn lửa đã lan đến rất nhiều nơi trên khung cửa.
Tống Duyên Minh thấy con dao bay vào trong, cô ta định lao theo không chút do dự.
Tôi nhìn tình huống bên trong, vô thức giữ chặt cô ta lại.
Nhưng người phụ nữ này hất tay tôi ra, ả quay người, đẩy mạnh tôi một cái.