Thay Chị Lấy Chồng

Chương 249 : Có phải cô tưởng rằng tôi sẽ hôn cô

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


Rõ ràng đã không còn là cô gái mới biết yêu. 



Rõ ràng đã để Lý Hào Kiệt dưới đáy lòng. 



Nhưng khi nhìn anh, tôi vẫn rối rắm không kiềm lòng nổi. 



Xe hơi của Lý Hào Kiệt rất cao cấp, cách âm tốt, trong xe yên tĩnh, dường như tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập! 



Người đàn ông chỉ nhìn tôi như vậy, cứ nhìn tôi ngày càng bối rối, khuôn mặt ngày càng đỏ bừng. 



Ngay khi tôi tưởng rằng anh sắp hôn tôi... 



“Cạch” một tiếng. 



Là âm thanh của dây an toàn. 



Người đàn ông ngồi trở lại vị trí, đôi mắt đen nhánh mang theo ý cười, hỏi tôi: “Sao vậy? Có chút thất vọng sao? Có phải cô tưởng rằng tôi sẽ hôn cô.” 



“Tổng giám đốc Lý, xin đừng đùa nữa.” 



Tôi quay mặt ra phía ngoài xe, che giấu trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. 



Cho dù năm năm đã qua, tôi vẫn bị anh trêu đùa một cách dễ dàng. 



Bản thân như vậy thực sự không khá lên chút nào. 



Xe cứ đi mãi, tâm tư của tôi loạn cào cào, vốn không chú ý xe chạy đi đâu. 



Khi xe dừng lại, tôi mới phát hiện đây là một khu biệt thự. 



Nhìn kiến trúc quen thuộc trước mắt... 



Tôi ngẩn người! 



Đây lại là căn nhà đã từng có phòng tân hôn của tôi và Lý Hào Kiệt. 



Không phải, nói chính xác hơn là phòng tân hôn của Lý Hào Kiệt và Tống Duyên Minh. 



“Xin lỗi, Tổng giám đốc Lý, đây là ý gì?” Tuy trong lòng tôi bất an, khuôn mặt vẫn giả vờ đầy vẻ nghi ngờ: “Không phải anh định để tôi ở trong nhà của anh chứ.” 



“Cô muốn ở nhà của tôi?” 



Lúc Lý Hào Kiệt nói thì anh đã lấy hành lý của tôi xuống xe. 



Không nhìn ra biểu cảm trên khuôn mặt anh. 



Tôi vội vàng cầm lấy vali của tôi: “Xin lỗi, tổng giám đốc Lý, tôi ở khách sạn là được.” 



Nói rồi, tôi kéo vali ra ngoài. 
Tôi rốt cuộc đã hiểu cái gì gọi là đã nghèo còn gặp cái eo. 



Từ lúc ban đầu dự án này đã không thuận lợi, trong lòng tôi mơ hồ cảm thấy lo lắng. 



Tôi bước khập khiễng hơn nửa tiếng lại phát hiện vị trí trong trí nhớ của tôi vốn không có trạm tàu điện ngầm. 



Khi tôi lấy điện thoại di động ra tìm kiếm, một chiếc SUV màu xanh ngọc chạy như bay đến. 



Chiếc xe này hình như khá quen mắt... 



Khi tôi quay lại nhìn chiếc xe ấy, chiếc xe đã dừng lại cách đó không xa. 



Ngay sau đó, tôi nhìn thấy Lý Hào Kiệt từ trên xe bước xuống, rút chiếc ô đen trong xe rồi mở ra. 



Anh đi tới bên cạnh tôi, đưa ô cho tôi, nói: “Cầm đi.” 



“Hả?” Tôi nhét điện thoại di động vào túi, vừa mới đón lấy ô... 



Người đàn ông trực tiếp bế bổng tôi lên! 



“Á!” Tôi giật mình. 



Lý Hào Kiệt liếc mắt nhìn tôi, tôi ý thức được bản thân lại quên đổi giọng rồi. 



Người đàn ông ấy cũng không nói lời nào, ôm tôi đi về phía xe. 



Nước mưa rơi tí tách trên chiếc ô, bên dưới là tiếng giày da đạp “lõm bõm” của người đàn ông. 



Tôi được anh bế, cơ thể kề sát bên anh, bị tiếng mưa rơi bao vây. 



Người đàn ông đi tới ghế lái phụ, mở cửa rồi đặt tôi lên ghế lái phụ. 



Động tác của anh rất chậm, cứ như trong lòng anh là bảo bối vô cùng quý giá. 



Trái tim của tôi dường như cũng đập chậm lại theo động tác của anh. 



Sau khi người đàn ông ấy đặt tôi xuống mới cầm lấy chiếc ô trong tay tôi, quay lại ghế lái, liếc nhìn tôi, hỏi: “Trời mưa mà cô còn đi về phía núi làm gì?” 



“Không, tôi đi về phía trạm tàu điện ngầm.” 



Tôi giải thích. 



Nghe tôi nói, Lý Hào Kiệt hơi nhíu mày, nói: “Trước đây sao tôi không phát hiện ra cô chính là dân mù đường nhỉ, cô đi ngược hướng rồi.” 



Lời người đàn ông nói như một quả bom. 



Khiến tôi không khỏi căng thẳng, vội nói: “Tổng giám đốc Lý, chắc hôm qua mới là lần đầu anh gặp tôi mà.”