Thay Chị Lấy Chồng
Chương 250 : Tôi thật không may, giống với người trong lòng của tổng giám đốc lý
Ngày đăng: 17:44 19/04/20
Lý Hào Kiệt liếc mắt nhìn tôi, chuyên tâm lái xe, không nói gì thêm.
Trên núi mưa to gió lớn, dưới chân núi lại chỉ có mưa nhỏ tí tách.
Xe cứ chạy thẳng đến [Số 1 Vĩnh An].
Nơi đây, tôi vô cùng quen thuộc.
Nhìn xe vào khu nhà, tôi vội nói: “Tổng giám đốc Lý, lại đi đâu vậy?”
Lý Hào Kiệt vẫn không nói gì.
Tôi sợ hãi nắm lấy chốt cửa, căng thẳng nói: “Tổng giám đốc Lý, nếu như anh định đưa tôi đến nhà anh, tôi sẽ nhảy ra khỏi xe.”
“Vậy cô nhảy đi.”
Hai tay Lý Hào Kiệt nắm chặt vô lăng, không thèm liếc mắt nhìn tôi, tựa như sự sống chết của tôi chẳng liên quan gì đến anh.
Thực ra, tôi không dám nhảy.
Chân tôi bị thương, nhảy xuống chắc chắn sẽ bị thương, không chừng còn bị xe cán, vậy thì nhất định sẽ ảnh hưởng tới công ăn việc làm của tôi.
So sánh trước sau, tôi ngoan ngoãn ngồi trên xe.
Chiếc xe dừng lại ở vị trí đậu xe của Lý Hào Kiệt dưới nhà như tôi dự đoán.
Người đàn ông ấy ngồi trên xe gọi điện thoại, chỉ nói một câu: “Ở đây có người trật khớp, mọi người mang theo đồ đạc qua đây.”
Khi anh gọi điện thoại, tôi tự lấy đồ đạc xuống xe.
Sàn xe của SUV rất cao, tôi nhảy xuống, cổ chân va chạm mạnh đau điếng.
Tôi cắn răng, nhìn chiếc ghế da thật trên xe của người đàn ông ấy dính đầy nước do tôi ngồi, tôi bèn rút giấy trong túi ra lau cho anh.
Lý Hào Kiệt cúp điện thoại, nhìn tôi đang lau ghế thì hơi nhíu mày: “Cô đang làm gì thế?”
“Tổng giám đốc Lý, ghế ngồi bị ướt nên tôi lau giúp anh.”
Tôi nói một cách tự nhiên.
Tôi phải bảo đảm hành động của tôi bây giờ không giống trước đây.
Lý Hào Kiệt thấy như tôi vậy, vẻ mặt khó chịu, đột nhiên nổi giận: “Ai cần cô làm việc này!”
Lý Trọng Mạnh tựa như hiểu ý của tôi, xuống xe, gật đầu: “Ừ, trước đó chú đến thành phố Bắc công tác có quen biết cô Sa, quan hệ cũng khá tốt.”
“Vậy sao?”
Lý Hào Kiệt dường như nặn ra hai chữ này từ kẽ răng.
Ngay lúc anh nói xong, tôi cảm giác được có một sức lực kéo tôi về phía sau, tiếp theo đó, tôi đụng vào lồng ngực bền chắc của người đàn ông ấy.
Chân lại trẹo, đau điếng: “Á...”
“Không sao chứ?” Lý Trọng Mạnh nhanh chóng bước xuống xe, căng thẳng nhìn tôi: “Trẹo chân hả? Đến chỗ anh đi, anh giúp em xoa thuốc.”
“Được.”
“Không cần, tôi đã gọi bác sĩ tới.”
Tôi vừa mới đồng ý, Lý Hào Kiệt đã từ chối thay tôi.
Lý Trọng Mạnh nhìn Lý Hào Kiệt đang kéo tôi, rốt cuộc lộ ra thái độ tức giận: “Kiệt à, chú biết, Sa Điệp có nét tương tự cô ấy, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân chú chú ý tới Sa Điệp, nhưng chú hy vọng cháu hiểu rõ, năm năm trước...”
“Im miệng!” Lúc này Lý Hào Kiệt cắt lời Lý Trọng Mạnh, u ám nhìn anh ấy: “Chú nhỏ, chú nên đi rồi.”
“Cháu giao Điệp cho chú, chú cần phải xem vết thương giúp cô ấy.”
“Điệp?” Lý Hào Kiệt nhìn Lý Trọng Mạnh, cười lạnh lùng: “Chú nhỏ, chú vẫn nên đi phụ trách chăm sóc người bị thương đi, chuyện của cô ấy, tôi sẽ xử lý tốt.”
“Tổng giám đốc Lý.”
Tôi uốn người, thoát được khỏi lòng của Lý Hào Kiệt, đứng cách anh một mét.
Lý Hào Kiệt hơi nhíu mày nhìn tôi.
Anh muốn nói gì đó, tôi lại mở miệng trước: “Trước đây tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ, anh là ông chủ của Hào Thiên, muốn người phụ nữ nào mà không có, lại quan tâm đến một nhà thiết kế nhỏ bé như tôi, bắt đầu từ hôm qua, tôi đã suy nghĩ rốt cuộc tôi có sức quyến rũ gì có thể khiến tổng giám đốc Lý quan tâm đến tôi như vậy.” Tôi dừng một chút, nhìn về phía Lý Hào Kiệt, nói tiếp: “Thì ra, tôi thật không may, giống với người trong lòng của tổng giám đốc Lý.”
“Người trong lòng... sao?”
Lý Hào Kiệt nghe tôi dùng từ này, ánh mắt rõ ràng lạnh lùng hẳn.
“Tổng giám đốc Lý, tuy tôi không biết người đó đi đâu, nhưng tôi nghĩ cô ấy ở trong lòng anh nhất định là tốt nhất, nếu đã là tốt nhất, không nên tùy tiện lấy người khác thay thế cô ấy.” Tôi hoàn toàn lùi về phía Lý Trọng Mạnh, nhìn anh, nói câu cuối cùng: “Vậy thì sẽ không công bằng với bất cứ ai.”
Nói xong, tôi khập khiễng lên xe của Lý Trọng Mạnh.