Thay Chị Lấy Chồng
Chương 392 : Tất cả đều là do cô tự chuốc lấy
Ngày đăng: 17:46 19/04/20
“Xin lỗi.” Tôi đứng ở hành lang, cúi đầu, trong lòng rối rắm cực kì.
Tôi phát hiện, rất nhiều chuyện không giống như tôi nghĩ.
Tôi vốn cho rằng chỉ là chuyện của một mình tôi, thế nhưng chuyện này lại ảnh hưởng tới những người xung quanh tôi.
Khiến mọi người lo lắng cùng tôi.
Cùng chịu ảnh hưởng.
Tôi quay lại studio, Vương Thanh Thanh nói trước: “Tiểu Điệp, hay là cậu cũng giống như Lâm Tuyền, mở họp báo xem thế nào?”
“Không được.” Đào Nhi đi phía sau tôi, nói: “Cậu cho rằng họp báo như nhà họ Lâm có thể tùy tiện mở sao? Bọn họ sớm đã gửi các vấn đều cần hỏi cho nhà báo, sau đó tự mình chuẩn bị tốt câu trả lời, tất cả đều là kịch bản, cậu tùy tiện mở họp báo như thế, khẳng định sẽ bị hỏi đến ngơ người.”
“Vậy bọn mình cũng chuẩn bị kịch bản đi.”
Vương Thanh Thanh rất tự nhiên nói.
Đào Nhi lắc đầu: “Với danh tiếng của tiểu Điệp bây giờ, cho dù có cho tiền, có lẽ cũng không có mấy người chịu phối hợp.”
Tôi ngồi ở đó, không nói câu nào.
Tôi cảm thấy tất cả mọi chuyện giống như đi vào ngõ cụt.
Bốn người chúng tôi ngồi ở studio cả ngày, cũng không nghĩ ra cách nào.
Buổi tối, Khương Thanh đòi ăn lẩu, nói cô ấy sắp bắt đầu bay cả ngày rồi, lâu lắm rồi không được ăn lẩu, cô ấy khẳng định sẽ nhớ đến phát bệnh mất.
Không còn cách nào khác, chúng tôi liền đồng ý.
Tìm được một quán lẩu.
Chúng tôi tìm một góc quán ngồi xuống.
Gọi món xong, nhân viên phục vụ đến hỏi chúng tôi: “Xin hỏi các vị muốn dung loại nước lẩu nào?”
“Vậy cô cứ từ từ mà mơ đi.” Tôi trực tiếp ngắt lời Lâm Tuyền: “Tôi không chỉ không chết, hơn nữa còn sẽ sống thật tốt, còn cô, có được ngày hôm nay, sẽ như thế này, sai không chỉ do mình tôi.”
“Cái gì?’
“Người sai là cô, trong lòng cô rõ ràng, Lý Hào Kiệt không yêu cô, cô lại cứ thỏa hiệp, là bản thân cô tự mình ném tôn nghiêm cho Lý Hào Kiệt, để anh ấy đạp dưới chân, không hề liên quan tới người khác. Thực ra tôi vô tội, nhưng cô lại giận lây sang tôi, chỉ có thể nói rằng cô thẹn quá hóa giận và ngu xuẩn.”
“Cô…”
Lâm Tuyền bị lời của tôi đả kích, nhất thời mặt trắng xanh.
Lúc này, Khương Thanh đột nhiên đi tới, ôm lấy cổ tôi nói: “Đổi nước lẩu xong rồi, nhanh đến ăn thôi, đừng ở đây với loại hai mặt này nữa.”
Cô ấy nói đầy hàm ý.
Tôi cười thản nhiên: “Ừ.”
Nói xong, xoay người rời đi cùng Khương Thanh.
Mặc dù trong lòng có chút bất an, nhưng chỉ có thể như vậy thôi.
Tôi không thể nhượng bộ, bằng không, chỉ khiến Lâm Tuyền càng chèn ép hơn nữa.
Ăn xong, lúc tôi về nhà buổi tối, Lý Hào Kiệt còn chưa về.
Một mình tôi ngồi trên sofa lớn, nhìn ánh đèn lung linh qua cửa sổ, cuối cùng, nghĩ tới một cách giải quyết.
Mặc dù cách này tôi không hoàn toàn nắm chắc.
Lúc 9 giờ sang ngày hôm sau, tôi mở phương thức liên lạc của Tô Ngọc Nhiên trong điện thoại, anh ta là luật sư của tôi trong vụ án của Phan Ngọc.
Thực ra chỉ cần công khai chi tiết điều tra và chứng cứ, những thứ trên mạng sẽ tự biến mất.
Tôi gọi điện cho Tô Ngọc Nhiên, 10 giờ sang, hẹn anh ta ở quán cà phê gần trụ sở văn phòng luật sư của bọn họ.