Thay Chị Lấy Chồng

Chương 393 : Hy vọng vụt tắt

Ngày đăng: 17:46 19/04/20


Tắt điện thoại, tôi liền đi ra ngoài.



Gần đây Lý Hào Kiệt cực kì bận, tôi cũng không làm phiền anh, ra ngoài bắt xe, đi tới chỗ hẹn với Tô Ngọc Nhiên.



Đi đến cửa, trả tiền xe, tôi liền lên trên chờ trước.



Bởi vì là buổi sang, quán cà phê không có mấy người, tôi liền chọn ngồi ở một góc, gọi một cốc cà phê, yên lặng ngồi đó chờ.



Lúc này mời 9 rưỡi.



Tôi ngồi ở đó, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại lát nữa nên nói thế nào với Tô Ngọc Nhiên.



Chờ một lát nếu Tô Ngọc Nhiên từ chối tôi, hoặc là do dự, tôi phải nói những gì để đả động anh ta.



Trong lòng tôi tập đi tập lại những gì đã chuẩn bị.



Đúng 10 giờ, tôi nhìn thấy Tô Ngọc Nhiên đẩy cửa quán cà phê, nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy tôi, sải bước đi tới.



Lúc này, trong lòng tôi cực kì thấp thỏm, có lẽ có thể xoay chuyển chuyện này hay không, phải dựa vào chuyện sắp tới này.



Tô Ngọc Nhiên ngồi uống, đặt túi giấy tờ của mình sang bên cạnh, sau đó lấy vài tờ giấy, đặt lên bàn, mở miệng nói: “Cô Sở, đây là tư liệu mà tôi chuẩn bị cho phiên tòa lần này, cô xem một chút, mặc dù lần này đối phương có luật sư, nhưng cô yên tâm, tôi…”



Tôi còn chưa nói gì, Tô Ngọc Nhiên đã thao thao bất tuyệt nói với tôi về vụ án của Phan Ngọc và Tống Cẩm Dương lần àny.



Tôi nhanh chóng nói: “Luật sư Tô tôi tìm anh là không phải là để hỏi cái này, chuyện này giao cho anh, tôi rất yên tâm.”



Tô Ngọc Nhiên nghe tôi nói như vậy, lập tức ngừng nói, nhìn thôi, biểu cảm có chút thanh lạnh.



Tôi cầm cốc cà phê uống một hụp: “Thực ra lần này, tôi là muốn mời anh ra mặt nói một chút…”



“Rất xin lỗi, chuyện này Trọng Mạnh đã đánh tiếng với tôi, bảo tôi không được nhúng tay vào, anh ta uy hiếp tôi, nếu tôi nhúng tay, vậy văn phòng luật sư của tôi, sẽ phải đóng cửa, thẻ luật sư cũng có phải năng không giữ được.”



Tô Ngọc Nhiên ngắt lời tôi, nói.



Lời của anh ta, khiến tôi nhất thời, không biết nói tiếp thế nào.



Tôi nhìn Tô Ngọc Nhiên, mở miệng, vậy mà một chữ cũng không nói nổi.



Lời anh ta đã nói đến vậy rồi, tôi còn có thể nói gì nữa?



Đúng không?
Tôi liền cảm thấy đầu đau đớn.



Một âm thanh thanh thúy vang lên, tôi duỗi tay sờ, chỉ cảm thấy trên đầu có thứ gì đó nhầy nhầy dính dính chảy xuống, sờ lên chút nữa, một thứ gì đó tròn tròn.



Rất nhanh tôi đoán ra, đó là trứng gà.



Lúc tôi căng thẳng muốn đi, không biết trứng gà ở đâu bay tới, đập vào lưng tôi.



“Đánh cô ta!”



Một giây sau, nhất thời, bao nhiêu trứng gà bay về phía tôi.



Còn có lá rau!



Tôi kinh hoảng, bất lực, chỉ có thể ôm đầu quỳ xuống.



Vào một giây khi tôi quỳ xuống, cảm thấy có một người giơ chân đạp tôi một cái.



Sau đó, càng nhiều người bắt đầu đạp tôi.



Đau quá.



Tôi nghe thấy tiếng mắng mỏ chửi rửa bốn xung quanh: “Nhanh đến xem, đây là người phụ nữ muốn giết ba mẹ và chị ruột của mình!”



“Đồ độc ác, chúng tôi thay toàn xã hội dạy dỗ cô!”



“Loại người như cô, chết đi mới tốt.”



“Đồ tồi!”



“Đánh chết cô, báo thù cho ba mẹ, chị gái cô!”



“Đánh chết cô ta!”



Tôi cứ quỳ như vậy, âm thanh bốn phía liên tục không ngừng.



Trong lòng tôi, từ tức giận, đến khủng hoảng, rồi chết lặng.



Cuối cùng, tôi thậm chí không biết cuộc náo loạn này kết thúc lúc nào.