Thay Chị Lấy Chồng

Chương 403 : Đau tới quên cả hít thở

Ngày đăng: 17:46 19/04/20


Lúc này, trong lòng tôi mới thật sự thả lỏng.



Khi tôi đi ra khỏi nơi diễn ra buổi họp báo thì nhìn thấy Đào Nhi và Vương Thanh Thanh đang đứng ở bên ngoài.



Đào Nhi vừa nhìn thấy tôi đã bắt đầu đẩy nhẹ tôi một cái và trừng mắt hỏi: “Bản lĩnh của cậu lớn rồi đúng không? Dám bỏ qua tớ để trực tiếp đi tìm chồng tớ đúng không?!”



“Không, tớ...”



Lúc này, trong lòng tôi mới thật sự thả lỏng.



Khi tôi đi ra khỏi nơi diễn ra buổi họp báo thì nhìn thấy Đào Nhi và Vương Thanh Thanh đang đứng ở bên ngoài.



Đào Nhi vừa nhìn thấy tôi đã bắt đầu đẩy nhẹ tôi một cái và trừng mắt hỏi: “Bản lĩnh của cậu lớn rồi đúng không? Dám bỏ qua tớ để trực tiếp đi tìm chồng tớ đúng không?!”



“Không, tớ...”



“Cậu còn tính ngụy biện à? Cậu chỉ có chút bạn bè như vậy mà muốn mở buổi họp báo, nếu cậu không tìm anh ấy thì còn người nào sẽ giúp cậu nữa chứ?”



Lúc này, trong lòng tôi mới thật sự thả lỏng.



Khi tôi đi ra khỏi nơi diễn ra buổi họp báo thì nhìn thấy Đào Nhi và Vương Thanh Thanh đang đứng ở bên ngoài.



Đào Nhi vừa nhìn thấy tôi đã bắt đầu đẩy nhẹ tôi một cái và trừng mắt hỏi: “Bản lĩnh của cậu lớn rồi đúng không? Dám bỏ qua tớ để trực tiếp đi tìm chồng tớ đúng không?!”



“Không, tớ...”



“Cậu còn tính ngụy biện à? Cậu chỉ có chút bạn bè như vậy mà muốn mở buổi họp báo, nếu cậu không tìm anh ấy thì còn người nào sẽ giúp cậu nữa chứ?”



“Cậu còn tính ngụy biện à? Cậu chỉ có chút bạn bè như vậy mà muốn mở buổi họp báo, nếu cậu không tìm anh ấy thì còn người nào sẽ giúp cậu nữa chứ?”



Đào Nhi trực tiếp ngắt lời tôi.



Tôi thấy cô ấy mím môi thì vội vàng chắp hai tay ở trước ngực, nhắm mắt xin lỗi: “Xin lỗi! Tớ thật sự có tìm chồng cậu nhưng chỉ nói việc công chứ không nói việc riêng.”



“Tớ làm sao biết được.”



Đào Nhi bĩu môi.



Tôi không ngẩng đầu mà nói tiếp: “Thật mà, tớ bảo đảm. Tớ chỉ tới chỗ làm của anh ấy để tìm anh ấy và chỉ ở lại tổng cộng chưa tới mười phút đã đi rồi.”



“Sau đó thì sao?”



“Sau đó? Không có sau đó nữa. Tớ lấy số điện thoại của người quản lý một công ty quan hệ xã hội và không làm gì cả, cũng không nói thêm một câu nào nữa. Tớ bảo đảm!”



Thật ra, tôi đương nhiên biết Đào Nhi không giận tôi vì chuyện này.



Cô ấy nhất định là giận tôi không nói cho cô ấy biết chuyện này, không xem cô ấy là bạn.



Tôi cứ cúi thấp đầu như vậy.
Đào Nhi kéo tay tôi: “Có thể anh ấy đang họp thôi, cậu đừng suy nghĩ nhiều. Chắc như Thanh Thanh nói, người ta là một tổng giám đốc lớn, sao có thể chỉ suốt ngày xoay quanh cậu được. Nói không chừng anh ấy cũng không nhìn thấy chuyện buổi họp báo đâu.”



Tôi biết, chuyện Đào Nhi nói sẽ không xảy ra.



Tôi vẫn nhớ rõ vẻ mặt của Lý Hào Kiệt khi tôi rời đi.



Anh chắc chắn biết tôi sắp làm một chuyện mà anh không biết.



“Chúng ta nhanh đi ăn cơm đi, tôi đói lắm rồi đây này.” Vương Thanh Thanh ở bên cạnh kêu lên.



Tôi không nói gì và đi theo các cô ấy rời khỏi đây.



Ở trên đường đi, Vương Thanh Thanh chọn ra mấy quán hải sản. Để bồi thường cho Đào Nhi và Vương Thanh Thanh, thật ra cũng là gián tiếp cảm ơn chồng của Đào Nhi - Cố Tự Minh nên tôi chọn quán đắt tiền nhất.



Thậm chí còn đặt bàn bốn người.



Khi tôi quyết định lựa chọn quán này, Vương Thanh Thanh sợ đến mức suýt nữa rơi cằm: “Cậu thật sự muốn đi tới quán này sao?”



“Đi!” Đào Nhi là người nói đầu tiên: “Ăn cho cậu nghèo thì cậu mới có động lực làm việc, mới có thể không suy nghĩ linh tinh được nữa.”



“Được!” Vương Thanh Thanh giơ hai tay đồng ý.



Quán hải sản này ở trung tâm thành phố cổ Vĩnh An. Ở thời kỳ dân quốc, nơi đây đặc biệt sầm uất.



Bây giờ, chỗ này vẫn duy trì nguyên tình trạng lúc đó.



Cho nên đường ở đây rất hẹp và đều là đường một chiều.



Nhưng nơi đây cũng là nơi tập trung các nhà hàng cao cấp của thành phố Vĩnh An. Người có thể tới nhà hàng chỗ này đặt bàn bốn người là bình thường, hơn nữa phòng riêng bên trong còn ít tới mức thấy thương.



Bởi vì hôm nay không phải là cuối tuần lại là buổi trưa nên chúng tôi mới dám tới.



Chiếc xe chạy trong đường một chiều chật hẹp, tôi ngồi ở bên ghế phụ ngắm nhìn phong cảnh dọc theo con phố.



Đầu xuân, trời đã ấm lên nhưng vẫn còn se lạnh, bên đường không có ai.



Khi chiếc xe rẽ vào một lối rẽ, tôi nhìn thấy có hai người đang đứng trước một căn nhà màu trắng.



Đó là một người đàn ông và một người phụ nữ.



Khi tôi nhìn qua thì đúng lúc người phụ nữ giơ cánh tay lên ôm lấy cổ người đàn ông trước mặt và nhón chân lên hôn.



Con người đều có tâm lý thích nhìn trộm.



Khi chiếc xe đi qua bên đó, tôi không nhịn được còn nhìn bọn họ. Nhưng khi chiếc xe đi ngang qua hai người và tôi nhìn thấy rõ bọn họ là ai, tôi chỉ cảm thấy tim mình dường như bị một con dao đâm mạnh xuống.



Đau tới mức quên cả hít thở.