Thay Chị Lấy Chồng

Chương 404 : Chúng ta tạm thời không nên gặp mặt

Ngày đăng: 17:46 19/04/20


Đó là Lý Hào Kiệt và Lâm Tuyền.



Chiếc xe nhanh chóng lướt qua nơi đó mà tôi vẫn liều mạng quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy rõ được vẻ mặt của Lý Hào Kiệt.



Tại sao phải như vậy?



Vào lúc đó, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng và hiện lên đủ loại chuyện giữa tôi với Lý Trọng Mạnh trước kia.



Lẽ nào Lý Hào Kiệt cũng đang lừa tôi?



Điều làm người ta thấy buồn nhất chính là rõ ràng tôi đã tận mắt nhìn thấy tất cả nhưng trong lòng vẫn muốn tin Lý Hào Kiệt.



Có thể là tôi nhìn nhầm, người đàn ông kia chỉ giống Lý Hào Kiệt thôi.



Thậm chí là bọn họ… bọn họ chỉ đang nói chuyện...



Thật sự quá nực cười, trước đây tôi đã từng nghĩ tới chuyện chia tay với Lý Hào Kiệt, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không ngờ trong lòng tôi lại thấy vô cùng đau khổ.



Lúc xe của Đào Nhi chạy đến cửa quán, tôi căn bản không chú ý tới. Mãi đến khi cô ấy mở cửa xe cho tôi thì tôi mới ngẩng đầu và phát hiện ra chúng tôi đã đến nơi rồi.



“Bà chủ, mời xuống xe.” Vương Thanh Thanh đứng bên cạnh còn không quên lấy lòng.



Tôi hơi sửng sốt rồi mới phản ứng được, miễn cưỡng mỉm cười và cố che giấu tất cả cảm xúc trong lòng, bước xuống xe.



Lúc này, Đào Nhi đứng ở bên cạnh nhìn tôi và nhíu mày: “Sao vậy? Cậu thấy khó chịu ở đâu à?”



“Không.” Tôi lắc đầu.



Vương Thanh Thanh vốn có một trái tim lớn nên nghe Đào Nhi nói vậy lập tức hỏi: “Có phải ở đây quá đắt nên Tiểu Điệp đau lòng không?”



“Sao có thể như vậy được chứ? Sa Điệp có chỗ dựa lớn là Hào Thiên, cô ấy có mua cả nơi đây cũng không đau lòng đâu.” Đào Nhi mỉm cười và nói.



Vào giờ phút này, khi tôi nghe được những lời này chỉ cảm thấy nó vô cùng châm chọc.



Tôi gượng cười và không nói gì.



Bữa cơm này cũng không lâu.



Trong lúc đó, tôi vẫn không nói gì cả. Ban đầu Vương Thanh Thanh còn cố thay đổi không khí, nhưng sau đó không thấy tôi tiếp lời nên cô ấy cũng chỉ vùi đầu vào ăn.



Sau khi ăn xong, Đào Nhi đưa tôi trở về trong nhà.



Tôi trực tiếp lên tầng và mở laptop ra, bắt đầu xem trang mạng xã hội.


Sa Điệp?



Hình như Lý Hào Kiệt đã rất lâu rồi không gọi tôi xa lạ như vậy.



Sau khi tôi nghe được tiếng gọi này thì trong lòng rối loạn. Tôi đứng rất lâu và nhiều lần muốn mở miệng nói nhưng lời đến miệng dường như nghẹn lại, không sao nói ra được.



Cuối cùng, tôi chỉ nói được mấy chữ: “Anh nói đi.”



Sau khi tôi nói ra mấy từ này, trái tim của tôi dường như cũng treo giữa không trung, thậm chí còn đập chậm lại.



Tôi đang chờ câu trả lời của anh.



Nhưng tôi đột nhiên lại sợ hãi nên sửa lại: “Vậy… nếu không...” Chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.



Tôi còn chưa nói ra mấy từ sau đã nghe Lý Hào Kiệt nói: “Sắp tới anh có việc, chúng ta tạm thời không nên gặp mặt.”



Lời anh nói giống như một hồ nước lạnh dập tắt trái tim luôn nóng như lửa của tôi.



“Được, em biết rồi.”



Tôi cũng không biết lúc đó mình nghĩ như thế nào, vào lúc này tôi đứng nghiêm và nói ra năm chữ đó rồi trực tiếp cúp điện thoại.



Tôi đứng ở trong phòng khách trống trải và yên tĩnh giống như màn đêm.



Trong giây lát, không ngờ tôi không có bất kỳ cảm giác gì, không đau đớn cũng không buồn bã.



Giống như đây chỉ là một chuyện nhỏ thường ngày, tôi thậm chí còn không có cảm giác gì cả.



Nếu có cũng chỉ là quên chớp chớp, mắt khô khốc.



Tôi không biết một giây tiếp theo mình sẽ phải làm gì.



Đầu óc tôi trống rỗng, tất cả mọi thứ đều dừng lại, thậm chí cũng quên cả suy nghĩ.



Có lẽ đây chính là một cơ chế của não nhằm tự bảo vệ bản thân sao?



Tôi cứ đứng như vậy không biết bao lâu, cuối cùng đầu óc mới dần hoạt động trở lại.



Tôi nhớ rõ ràng chuyện vừa rồi và thì thào tự nói: “Ừ, rất tốt, về sau tôi có thể tập trung thiết kế, cũng không bị cuốn vào những chuyện khiến người ta đau khổ nữa.”