Thay Chị Lấy Chồng
Chương 408 : Cậu ấy ở lại nhà tôi
Ngày đăng: 17:46 19/04/20
Không biết vì sao, nghe cậu ấy từ chối thì tôi lại thấy an tâm hơn.
Sáng sớm hôm sau, Bạc Cảnh Hậu vẫn tới rất sớm.
Nhưng tôi phát hiện ra cậu ấy không thay quần áo.
Trước đây, mỗi lần cậu ấy tới đều sẽ thay áo phông khác, nhưng lần này vẫn mặc áo hôm trước.
Hơn nữa, vành mắt cậu ta cũng hơi đen.
Tôi ý thức được điều gì liền hỏi: “Có phải hôm qua cậu không về trường, đúng không?”
“Em có về, em đuổi kịp chuyến cuối cùng.” Bạc Cảnh Hậu lập tức phủ nhận.
Tôi quan sát quần áo của cậu ấy và nói: “Cậu không thay quần áo mà còn muốn lừa tôi sao?”
Bạc Cảnh Hậu bị tôi vạch trần, lúc này mới xấu hổ, tai cũng đỏ ửng lên: “À... em không lên kịp chuyến xe cuối nên tìm tạm một quán trọ để ở lại một đêm.”
Tôi nhìn ra được cậu ta ngủ không ngon.
Nói cho cùng cũng là tại tôi về quá muộn.
Tôi hơi xấu hổ nói: “Cậu lên đây.”
“Dạ?”
“Lên đây.”
Giọng tôi có hơi cứng rắn.
Bạc Cảnh Hậu vội vàng đi theo tôi lên tầng. Tôi mở cửa một phòng khách và nói với cậu ấy: “Về sau, nếu cậu không kịp về trường thì ở lại phòng này. Bên trong có một tủ quần áo nên cậu có thể để quần áo ở đó, cũng có thể thoải mái dùng máy giặt. Giặt xong treo quần áo ở trên sân thượng là được rồi. Phòng tắm và nhà vệ sinh cho khách ở cuối hành lang.”
“Em… em sao có thể không biết xấu hổ mà làm vậy chứ...”
Bạc Cảnh Hậu giơ tay lên và gãi đầu.
“Có gì phải xấu hổ chứ? Buổi tối cậu ở lại chơi với Thiểm Thiểm thêm một lát, tôi cũng thoải mái hơn.”
Lúc này, Thiểm Thiểm cũng tỉnh dậy.
Vừa ra khỏi cửa, thằng bé nhìn thấy tôi và Bạc Cảnh Hậu đều đứng trước cửa một phòng khách thì chớp chớp mắt: “Về sau anh Bạc sẽ ở đây ạ?”
Thiểm Thiểm vui mừng nói.
Sau khi chúng tôi thu dọn xong thì ra cửa.
Chúng tôi tới cửa hàng Pizza mà Thiểm Thiểm thích nhất.
Sau khi đến nơi, Thiểm Thiểm gọi bánh kem, Pizza, cánh gà và cả món mì ống.
Thằng bé gọi rất nhiều.
Cuối cùng tôi và Thiểm Thiểm đều ăn không nổi, Bạc Cảnh Hậu lại lặng lẽ ăn hết.
Chờ tới khi cậu ấy ăn xong, tôi cũng hơi bất ngờ: “Cậu có thể ăn được nhiều như vậy à? Vậy chẳng phải bình thường cậu ăn ở nhà không đủ no sao?”
“Không.” Bạc Cảnh Hậu vội nói: “Em sợ lãng phí, hai người không ăn nên em ăn cố thôi.”
“Thật sao?”
Tôi nhìn Bạc Cảnh Hậu, nghĩ tới bình thường cậu ấy ăn không khác gì mình, tôi mới ý thức được là mình sơ sót.
Cậu ta đang tuổi lớn, mới hai mươi tuổi là thời điểm cơ thể phát triển, làm sao có thể ăn giống với một kẻ đã quá tuổi ba mươi, còn phải giữ dáng như tôi chứ?
Trong thời gian ngắn, tôi vô cùng áy náy nói: “Được rồi, chúng ta đi siêu thị mua thức ăn dùng cho cuối tuần thôi.”
“Vâng.”
Bạc Cảnh Hậu gật đầu.
Ba người chúng tôi đến siêu thị. Bạc Cảnh Hậu đẩy xe, tôi thì bất kể là rau dưa hay bánh mì đều lấy nhiều hơn trước.
Bạc Cảnh Hậu hơi bất ngờ: “Sao chị lấy nhiều thế.”
Tôi mỉm cười: “Cậu tới nhà tôi ăn cơm, mỗi ngày tôi đều để cho cậu phải đói bụng thì chẳng phải thành Chu lột da à?”
Lúc này Bạc Cảnh Hậu mới hiểu được ý của tôi, vội vàng cầm đồ trong tay tôi đưa qua và nói: “Cảm ơn chị Tiểu Điệp, chị mới không phải Chu lột da đâu.”
Lúc nói chuyện, tai cậu ấy cũng hơi đỏ lên.
Đúng lúc này, Thiểm Thiểm ở bên cạnh đột nhiên kêu lên: “Ba! Ba!”