Thay Chị Lấy Chồng

Chương 409 : Anh nói không sai, tôi không cần anh nữa!

Ngày đăng: 17:46 19/04/20


Tôi thất kinh, quay đầu, nhìn thấy nơi không xa, Lý Hào Kiệt đứng ở đó, người đàn ông không đẩy xe như những người xung quanh, mà trên tay cầm nước uống tăng lực.



Dường như muốn vào mua đồ rồi định đi ra.



Lúc tôi nhìn đến, Lý Hào Kiệt đã nhìn về phía tôi, con ngươi màu đen của người đàn ông mang vài phần âm u.



Nhìn thấy anh tôi không kìm được mà căng thẳng.



Thực ra dạo này tôi vẫn luôn tính từng ngày, ba tháng mà Lý Hào Kiệt nói đã trôi qua rồi.



Nhưng anh vẫn chưa liên hệ với tôi, trong lúc tôi định buông bỏ, lại gặp anh ở đây, đúng là có hơi giễu cợt.



“Ba!”



Thiểm Thiểm chạy qua trước.



Bạc Cảnh Hậu ở bên cạnh hơi ngẩn ra, hỏi: “Chị Tiểu Điệp, đó là…chồng trước của chị?”



Chồng trước.



Anh được coi là chồng trước của tôi sao?



Nghiêm túc mà nói, cũng coi như vậy đi.



Tôi gật đầu: “Phải.”



Lý Hào Kiệt cúi đầu cười với Thiểm Thiểm, nụ cười ấy, rõ ràng có hơi miễn cưỡng, sau đó, ánh mắt nghiêng về phía chúng tôi rồi đi tới đây.



Người đàn ông thẳng thắn đứng trước tôi và Bạc Cảnh Hậu, anh cao hơn Bạc Cảnh Hậu một chút, đánh giá cậu ta một lượt, sau đó ánh mắt lại lạnh như gió lốc mà nhìn tôi, hỏi: “Cậu ta là ai?”



“Cậu ấy…”



Phản ứng đầu tiên của tôi là giải thích, nhưng rất nhanh, tôi lại cảm thấy mình hình như chẳng cần phải giải thích, đằng nào tôi cũng Lý Hào Kiệt cũng chẳng còn quan hệ gì, có gì để giải thích đây?



Tôi thẳng thắn nói: “Liên quan đến giám đốc Lý sao?”



Nghe tôi nói, sắc mặt Lý Hào Kiệt trở nên rất kém.



Mà lúc này, Thiểm Thiểm ở bên cạnh lại hét lên: “Đây là anh Bạc! Con được nghỉ, mẹ đưa anh đến chơi cùng con! Anh Bạc còn dạy con học từ mới tiếng Anh, chơi trò chơi với con, gắp lego với con nữa! Anh Bạc rất tốt!”



Thiểm Thiểm là trẻ con, thế giới của nó rất đơn thuần, lúc nói, đôi mắt sáng ngời như những ngôi sao.



Nó tất nhiên không nhìn ra Lý Hào Kiệt trong lời có ý.



Tôi lại nhìn ra.
Thiểm Thiểm nghiêng đầu sang một bên nói: “Anh Bạc, ba của em rất yêu mẹ em đó, anh mau xuống đây đi.”



Tôi nói, Thiểm Thiểm cũng nói.



Cộng thêm ánh mắt âm u khủng bố của Lý Hào Kiệt, Bạc Cảnh Hậu do dự một lát, rồi vẫn buông tay, nhưng cậu không cam tâm mà nói một câu: “Nếu anh ta đánh chị, chị phải hét lên, em giúp chị báo cảnh sát!”



“Ha.” Lý Hào Kiệt lạnh lùng lướt qua cậu.



Sau đó kéo tôi lên tầng.



Người đàn ông kéo thẳng tôi lên phòng ngủ, cửa vừa đóng, đã ép chặt tôi vào cửa, không nói nhiều lời, đã hôn xuống!



Trong nụ hôn của người đàn ông có mùi vị của rượu, vừa cay vừa đắng.



Tôi bị buộc phải chịu đựng, muốn đẩy anh ra, nhưng Lý Hào Kiệt ép chặt tôi, một tay ép lên gáy tôi, tay còn lại khóa lấy hai cánh tay tôi.



Không cho tôi bất cứ một cơ hội phản kháng nào!



Tôi chỉ cảm thấy không khí trong lồng ngực mình bị cướp đi từng ngụm.



Cho đến lúc suýt nghẹt thở, người đàn ông cuối cùng cũng thả tôi ra.



Anh ở trên cao nhìn xuống tôi gần trong gang tấc, ánh mắt đầy trào phúng mà hỏi: “Em thiếu đàn ông đến vậy à, ngay cả nhỏ như vậy cũng không bỏ qua?”



“Anh nói cái gì?”



“Cậu ta ở nhà em, em đừng nói với tôi, hai người cô nam quả nữ không xảy ra chuyện gì? Sao? Có phải không có tôi, cô đơn khó nhịn, đã bụng đói vơ quàng rồi? hay là…”



“Chát”



Anh vẫn chưa nói hết, tôi đã dùng lực rút hai tay ra khỏi sự khống chế của anh, mạnh mẽ tát lên gương mặt người đàn ông!



Sau đó, cắn răng, nói: “Cút!”



“Xem ra cậu ta thỏa mãn em tốt nhỉ, em đã không cần đến tôi rồi?”



“Chát!”



Tôi nhấc tay, lại một cái tát nữa!



Lần này đánh rất mạnh, gương mặt của anh đã hơi đỏ lên.



Sau đó tôi mạnh mẽ đẩy anh ra: “Cút đi! Lý Hào Kiệt! Mãi mãi đừng có xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa! Anh nói không sai, tôi không cần anh nữa!”