Thay Chị Lấy Chồng

Chương 72 : Cuộc đời anh không thể thiếu cô ấy

Ngày đăng: 17:42 19/04/20


Từ sau lần trước thì dường như tôi được mở ra trường hợp đặc biệt ở tập đoàn Hào Thiên.



Lần này khi tôi vừa đến quầy lễ tân thì nhân viên quầy đã cung kính chào tôi, “Phu nhân tổng giám đốc.”



Sau đó liền mở cửa cho tôi.



Thật ra thì cái xưng hô này khiến tôi thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn cứ ngầm thừa nhận.



Tôi đi thang máy đến tầng cao nhất.



Vừa vào hành lang thì liền thấy trợ lý của Lý Hào Kiệt là Lê Kiên đang đứng ở góc tường gọi diện thoại.



Hình như anh ta cũng không biết tôi đến.



Tuy rằng tôi đang tức giận thế nhưng tôi cũng biết đây là đang ở tập đoàn Hào Thiên, chứ không phải nơi tôi có thể đi lung tung, do lễ phép nên tôi liền đứng ở một bên để đợi anh ta nói chuyện xong sẽ nói cho anh ta là tôi đến tìm Lý Hào Kiệt.



Tôi chờ ở bên cạnh thì lại nghe Lê Kiên cầm di động nói nhỏ, “Tổng giám đốc Lý thật sự không ở đây.”



Không phải tôi cố ý nghe lén mà là do trên hành lang rất yên lặng.



Tôi còn đang khó hiểu, Lê Kiên là trợ lý của Lý Hào Kiệt, sao phải gọi điện thoại kiểu này?



Lê Kiên lại nói, “Mấy lần trước anh tự ý để em đi vào, thế nên tổng giám đốc Lý đã nhắc nhở anh rồi, nên lần này thật sự không được đâu.”



Anh ta đang nói chuyện điện thoại với ai?



Thế nhưng người muốn gặp Lý Hào Kiệt có rất nhiều thế nên tôi cũng không nghĩ nhiều.



Rất nhanh tôi đã nghe anh ta nói, “Được rồi, cục cưng à, em yên tâm, anh sẽ giúp em nói với tổng giám đốc Lý một chút, cũng mở đặc quyền cho em.”



Lúc nói những câu này thì giọng điệu cũng trở nên nhanh và nhẹ nhàng hơn.



Sau đó liền tắt máy ngay.



Lê Kiên sau khi tắt máy quay người lại thì liền thấy tôi, anh ta đã giật bắn mình!



Anh ta hỏi tôi, “Cô đến đây lúc nào?”



Vẻ mặt đó như thể đã làm chuyện xấu gì mà muốn giấu diếm vậy.



Lúc ấy tôi chỉ nghĩ anh ta là vì bị phát hiện gọi điện thoại cho người yêu mà thôi, thế nên cũng không nghĩ nhiều gì, liền cười nói, “Trợ lý Lê, xin hỏi tổng giám đốc Lý có ở đây không?”



“Không có, tổng giám đốc tối nay phải tham gia một buổi tiệc nên đã đi rồi.”



Lúc Lê Kiên nói chuyện thì ánh mắt anh ta có vẻ rất chột dạ.
Tôi quay lại rồi còn chưa kịp nói gì thì Lý Hào Kiệt đã nói, “Em muốn hỏi chuyện công ty của Lương Khanh Vũ đúng chứ, anh cảm thấy tốt nhất em nên đến hỏi anh ta, vốn anh cũng không định nhận công ty này thế nhưng là anh ta nhờ anh làm vậy.”



“Anh ta nhờ anh, anh liền đồng ý sao? Tổng giám đốc Lý tốt như vậy từ bao giờ?”



Sao tôi có thể tin được.



Thế nhưng tiếp đó Lý Hào Kiệt liền cho tôi một câu trả lời khiến tôi hoàn toàn tin tưởng anh ta sẽ làm như vậy.



Anh ta nói, “Công ty thiết kế Vũ Phong trở nên như vậy đều là lỗi của Duyên Minh, cô ấy sai thì anh tự nhiên sẽ phải bồi thường thay cô ấy.”



Anh ta nói ra cũng khiến lòng tôi đau vô cùng.



Nguyên nhân của tất cả mọi chuyện, đều cùng cũng chỉ là một Tống Duyên Minh.



Chỉ cần việc có liên quan đến Tống Duyên Minh thì Lý Hào Kiệt có không dùng các cách thức xử lý bình thường của mình thì cũng là chuyện đương nhiên.



Tôi cười khổ, “Tổng giám đốc Lý, tôi có thể xin anh dọn ra ngoài ở hay không, nếu anh thật sự muốn ở, thì đợi khi nào cuộc đời anh không còn Tống Duyên Minh thì hãy đến.”



“Cuộc đời anh không thể thiếu cô ấy.”



Câu trả lời của Lý Hào Kiệt, như thể chẳng cần nghĩ đã nói ra,



“Vậy thì anh cút đi!”



Lúc này tôi thật sự vô cùng tức giận.



Bàn tay tôi nắm chặt, rồi chỉ vào cửa nhà, “Chỗ của tôi không chào đón anh, còn Tống Duyên Minh thì rất hoan nghênh anh đây, phiền anh cút đến chỗ cô ta đi!”



Lý Hào Kiệt ơi là Lý Hào Kiệt, anh thật sự bị cô ta hạ bùa yêu rồi.



Đêm đó Lý Hào Kiệt không hề đi.



Nhưng mỗi câu anh nói đều đủ khiến lòng tôi nguội lạnh.







Hôm sau tôi vẫn sinh hoạt như bình thường.



Chỉ là khi tôi tan tầm thay quần áo rồi ra đến quán cà phê thì thấy Lương Khanh Vũ đang đứng bên trong, anh mặc một cái áo gió ngắn màu kaki, trong tay xách một cái túi, tóc cũng hơi uốn tạo kiểu khá thời trang.



Anh đứng ở đó đã thu hút bao ánh nhìn của các vị khách xung quanh, rồi cả những nhân viên trong tiệm.



Đang lúc tôi định ra chào hỏi với anh ấy thì một vị nữ khách hàng nom có vẻ là sinh viên ngượng ngùng chạy đến trước mặt rồi đưa một tờ giấy cho anh, sau đó nói, “Đây là số điện thoại với số wechat của em…”