Thay Chị Lấy Chồng

Chương 83 : Thật sự kết thúc rồi

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Tôi liếc nhìn Lý Hào Kiệt một chút, khẽ cười một tiếng: "Đúng vậy, tôi trắng tay ra đi."



Trong thâm tâm tôi lúc này lại khá hài lòng.



Tôi hài lòng bởi vì cuối cùng Lý Hào Kiệt đã thôi không diễn trò trước mặt tôi nữa, như vậy khi ra đi lòng tôi cũng thanh thản ít nhiều.



Thế nhưng Lý Hào Kiệt dường như hơi bất ngờ với câu trả lời của tôi: "Tống Duyên Khanh, cô đồng ý sao?"



"Đúng vậy, tổng giám đốc Lý còn muốn gì nữa đây? Nếu như anh thích cái căn nhà Số 01 Vĩnh An thì tôi cho anh đấy."



Tôi nhìn anh ta, nói đầy xa cách.



Lý Hào Kiệt nhíu chặt đôi mày, lát sau mới đáp: "Không cần."



Lúc nhân viên nghiệp vụ viết thỏa thuận, Lý Hào Kiệt lại bồi thêm một câu: "Bỏ đi, tôi cho cô ấy hai mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Hào Thiên xem như là bồi thường."



Những lời này của anh ta làm cho tôi sững người.



Nhưng tôi nhanh chóng phản ứng lại, đây cũng là chiêu trò mới mà Lý Hào Kiệt chuẩn bị cho tôi.



Tôi lập tức cự tuyệt: "Tôi không cần."



Hai mươi phần trăm cổ phần của Tập đoàn Hào Thiên... trị giá ít nhất là ba nghìn tỷ.



Một khi tôi cầm lấy nhiều tiền như vậy thì sẽ không dứt bỏ được mối quan hệ với Lý Hào Kiệt nữa.



Nhân viên nghiệp vụ nhìn tôi, vẻ mặt đầy nghi ngờ, cứ như đây là đầu tiên thấy người chê tiền.



"Tống Duyên Khanh, tôi cho cô, cô nhất định phải lấy, bằng không đừng hòng ly hôn!"



Giọng điệu của Lý Hào Kiệt như đang ra lệnh.



Tôi nhìn anh ta, vẻ mặt tức cười: "Tổng giám đốc Lý, ngài đang tính toán gì nữa đây? Sao lại tích cực đưa tiền vậy chứ?"



"Tống Duyên Khanh..."



"Tôi không cần tổng giám đốc Lý bồi thường. Chỉ cần ngài Lý đây có thể ly hôn với tôi là tôi đã tạ ơn trời đất rồi."



Chúng tôi ly hôn trong phòng VIP, bên trong chỉ có một nhân viên hỗ trợ viết thoả thuận ly hôn.



Cậu ta nhìn chúng tôi, vẻ mặt ái ngại.




Sau đó tôi đi kiểm tra tình hình những công trình mình đang phụ trách, đồng thời còn liên hệ với khách hàng, suốt đêm sửa lại những chỗ mà họ không vừa lòng.



Lúc ngước mắt lên, bầu trời bên ngoài đã hửng sáng.



Tôi vẫn còn ở công ty, chờ xong công việc, tôi nhận ra bụng mình đã đói meo, gần hai mươi bốn tiếng đồng hồ chưa ăn cơm.



Tôi ra ngoài mua một chén cháo, ăn một chiếc hamburger ở cửa hàng KFC phục vụ 24/24.



Giờ này chắc chắn không về nhà được, tôi nằm úp mặt ở KFC một lúc rồi tiếp tục công việc của ngày hôm sau.



Vì hôm trước sốt ruột nên tôi đã làm gần xong công việc khi hết giờ. Nhớ đến lời nói hôm qua của Thư Thanh, tôi đặc biệt gọi điện thoại cho Lương Khanh Vũ, bày tỏ lòng biết ơn đối với anh ấy.



Nhưng Lương Khanh Vũ lại nói: "Tất cả đều là em tự mình đạt được."



Tôi cúp điện thoại, do dự một chút nhưng vẫn quyết định không nói cho anh ấy chuyện tôi ly hôn, sợ anh sẽ hiểu lầm.



Thực ra đã lâu rồi tôi chưa gặp anh ấy.



Nhưng tôi cảm thấy như vậy cũng tốt, để cho anh ấy có nhiều thời gian tiếp xúc với người khác hơn, có lẽ ngày nào đó anh sẽ tìm được một cô gái tâm đầu ý hợp.



Hôm sau là cuối tuần, tôi vùi đầu ngủ ở nhà suốt mười hai tiếng đồng hồ.



Vốn đang định ngủ một lát nữa, nhưng mà nghe thấy có tiếng mở cửa, tôi bỗng tỉnh táo lại!



Tôi ngồi dậy khỏi giường rồi nghe thấy tiếng mở cửa cạch cạch kia dừng lại, biến thành tiếng đập cửa.



Lý Hào Kiệt.



Tôi đã đoán ra là anh ta.



Nhưng tôi vẫn còn giả vờ hỏi một câu: "Ai đó?"



"Là tôi."



Lý Hào Kiệt trả lời.



Tôi áp vào trên cửa rồi nói: "Tổng giám đốc Lý, chúng ta đã ly hôn, xin hỏi hôm nay anh đến đây có chuyện gì không?"



Tôi cũng không định để cho anh ta vào, suy cho cùng tôi mới điều chỉnh tâm trạng xong, không muốn để anh ta dễ dàng làm lòng tôi rối bời thêm nữa.