Thay Chị Lấy Chồng

Chương 84 : Chúng ta không ly hôn có được không

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Ngoài cửa, hồi lâu mới nghe tiếng của Lý Hào Kiệt: "Có việc, tôi có thư từ và văn kiện để ở chỗ cô, tôi muốn lấy về."



"À..."



Đúng vậy, anh ta vẫn còn để đồ đạc ở chỗ tôi.



Trước kia tôi thẫn thờ mãi, sau đó lại bận rộn công việc nên quên béng mất chuyện này.



Tôi không mở cửa: "Được rồi, tổng giám đốc Lý, anh chờ một lát, tôi đi thu dọn cho anh."



"Tôi muốn đi vào."



Tôi nghe thấy giọng nói của Lý Hào Kiệt.



Thực ra tôi có phần do dự, thế nhưng cảm thấy kể cả ly hôn rồi thì anh ta cũng chỉ đến lấy đồ mà thôi.



Lấy xong rồi hẳn sẽ không còn liên quan gì nữa.



Tôi mở cửa ra, hơi lạnh phả vào mặt.



Lý Hào Kiệt đứng ở cửa, mặc một chiếc áo khoác màu xám đen, trên vai và đỉnh đầu vương không ít tuyết trắng.



Tôi nghi hoặc suy nghĩ, chẳng lẽ anh ta không lái xe đến thẳng tầng hầm? Sao người lại lạnh như vậy, trên vai còn vương tuyết trắng?



Lẽ nào anh ta từ ngoài đường vào đây?



Nhưng mà tôi chẳng muốn quan tâm nhiều nữa, chỉ để anh ta đi vào rồi xoay người nói: "Tổng giám đốc Lý chờ một chút, tôi giúp anh thu dọn đồ đạc."



Đồ đạc của anh ta không nhiều lắm, cũng có thể nói là rất ít, chỉ cần một túi giấy là đựng đủ.



Tôi lấy sách vở, văn kiện của anh ta xuống từ trên giá sách ở phòng khách, tìm túi giấy bỏ vào, sau đó đưa cho anh ta, nói một cách khách sáo: "Tổng giám đốc Lý, đồ của anh đều ở trong đây, anh xem thử có thiếu hay không."



Lý Hào Kiệt cầm túi giấy, chẳng thèm liếc qua một cái.



Tròng mắt thăm thẳm của anh ta chỉ nhìn tôi trân trân rồi gượng cười một tiếng: "Xem ra sau khi ly hôn, cô sống không tệ."



"Đúng vậy, tôi sống rất tốt."



Tôi vờ bình tĩnh.



Tôi sống không tốt, tôi rất khó chịu, nhưng tôi không thể nói ra.



Lý Hào Kiệt gật đầu: "Cũng tốt."



Dù nãy giờ luôn cảm thấy ánh mắt của anh ta có hơi mơ hồ, nhưng tôi cũng mặc kệ.



Tôi đưa Lý Hào Kiệt đến cửa, nói "tạm biệt" xong liền đóng cửa lại.




Sao những lời này lại dành cho tôi được chứ?



Đương nhiên là dành cho Tống Duyên Minh rồi!



Tôi nhanh chóng đi mở cửa cho bác sĩ, để cho 120 đưa anh ta đến bệnh viện Thánh Tâm, sau đó tôi chẳng màng đến nữa.



Trước đấy, tất cả khổ sở thương tâm của tôi chất chồng lại.



Thế nhưng vào giờ này khắc này, nó giống như một ngọn núi lửa chẳng thể kiềm lại được nữa, bỗng chốc phun trào tất cả.



Tôi đứng trước cửa sổ, bất kể làm gì cũng không nén được đau đớn và khổ sở trong lòng. Tôi lấy chai rượu vang đỏ ngày trước mua để lấy lòng Lý Hào Kiệt ra rồi ngồi trước cửa sổ, rót hết ly này đến ly khác.



Trong lúc không hay không biết tôi đã uống hết một chai rượu.



Mặc dù chỉ là rượu vang đỏ nhưng uống lúc bụng trống nên đầu óc tôi cũng có chút chuếnh choáng.



"Reng reng."



Điện thoại di động kêu vang, tôi đứng dậy và cầm nó lên. Tôi phải cố sức mới nhìn ra được nội dung trên màn hình qua đôi mắt mờ nhòe.



"Gần đây có khỏe không? Đã lâu không liên lạc, bài vở thế nào rồi? Công việc có thuận lợi không?"



Là ai?



Tôi lại híp mắt nhìn tên người gửi tin nhắn ở phía trên.



Là một dãy số không được lưu.



Nhưng mà dãy số này thật là quen mắt...



Là ai chứ?



Có lẽ do uống rượu nhiều nên tôi dạn dĩ gọi lại ngay. Rất lâu sau mới kết nối được, tôi chỉ nghe thấy một tiếng "Alô."



"Xin chào, ai thế ạ?"



Uống rượu rồi nên tôi nói chuyện cũng mơ hồ.



Người bên kia điện thoại tự giới thiệu, tôi mới đột nhiên nhớ ra đây chính là người giúp tôi lên đại học!



"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi..."



"Em uống rượu."



Không chờ tôi nói xong, người bên kia điện thoại đã mở lời.