Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 148 : Lão nhân bí ẩn

Ngày đăng: 08:43 27/06/20

An Phùng Tiên hầu như cắn vào lỗ tai Dụ Mỹ Nhân, nói:

– Nơi đó còn đau, còn ra máu không?

Dụ Mỹ Nhân như tiểu hài tử biết nghe lời, trả lời rất thành thật:

– Cũng còn ít, có chút đau.

An Phùng Tiên ân cần nói:

– Đừng đứng xa như vậy, tới gần chút xem nào.

– Ân.

Dụ Mỹ Nhân gật đầu, hưởng thụ An Phùng Tiên săn sóc.An Phùng Tiên nhìn phía địa phương xa xôi, nói:

– Em biết không? Cá ở trong hồ cá trường học của chúng ta kỳ thực chính là từ sông Bạch Thủy này bắt về.

Dụ Mỹ Nhân có chút ngoài ý muốn:

– Thực sự? Trách không được nhiều cá như vậy.

– An lão sư chính là tại nơi hồ cá trường học quen biết Cá cá, cho nên An lão sư rất có ấn tượng đối với hồ cá đó.An Phùng Tiên dùng lời ngon tiếng ngọt rất có công lực, không để lại dấu vết gì, đây là tuyệt chiêu để được nữ nhân yêu thích.

Dụ Mỹ Nhân có chút động tình:

– Em có biệt danh là Cá cá, trong hồ cá lại có rất nhiều cá, cho nên, tâm tình em không tốt, liền đến chỗ hồ cá đó để tâm sự với cá.

An Phùng Tiên cười nói:

– Ân, trùng hợp để cho An lão sư nghe được.

Dụ Mỹ Nhân mặt càng đỏ hơn:

– Thầy tuyệt đối không có khả năng nói cho Nhị Nhị và Mạt Mạt.

An Phùng Tiên đang cười:

– Đương nhiên, đây là bí mật của chúng ta.

Dụ Mỹ Nhân nhỏ giọng nói:

– Dù sao em cũng đã thực hiện lời hứa.

An Phùng Tiên cười xấu xa:

– Lời hứa của Mỹ nhân không có thực hiện hết, An lão sư nhưng chưa nói qua chỉ lần lên giường một lần là được.

Dụ Mỹ Nhân hừ nhẹ:

– An lão sư thật xấu, vậy thầy muốn phải mấy lần mới được?

An Phùng Tiên ngẫm lại, nói:

– Hơn ba vạn lần nữa sao?!

– A?

… Đọc truyện tại website: MyTruyen. com

Dụ Mỹ Nhân thất kinh, lập tức hiểu rõ ý tứ của An Phùng Tiên, dù cho một ngày chơi nàng một lần, một năm cũng chỉ tầm ba trăm sáu mươi lăm lần, hơn 3 vạn lần, vậy sẽ phải gần trăm năm.Hai người coi như chỗ không người, chàng chàng thiếp thiếp, cả Hạ Mạt Mạt đều phẫn nộ, huống chi là Bối Nhị Nhị, nàng lớn tiếng hỏi:

– Này, các ngươi nói nhỏ nói to cái gì vậy? Nói lớn tiếng một chút để cho em nghe một chút với.

Dụ Mỹ Nhân giảo hoạt biết phải lung lạc nhân tâm, bình hành cảm tình, nàng cười cười:

– An lão sư nói, Bối Nhị Nhị là xinh đẹp nhất trong ba người chúng ta, tớ không đồng ý.

Tức giận Bối Nhị Nhị đổi giận thành vui, gương mặt xinh đẹp đỏ như quả táo:

– Hừ! Cậu thật không có ánh mắt nhìn người, vẫn là An lão sư thật tinh mắt.

– Ha ha ha ha…

Mọi người cười to.Lúc này, xa xa bỗng có một người lảo đảo đi tới, An Phùng Tiên cùng ba cái cô gái xinh đẹp đang chọc cười nhau, cũng không để ý. Đám người đến gần, An Phùng Tiên mới nhìn thấy là một người lão nhân mặc màu xanh nhạt, trên vai vác một đòn gánh dẹt, lỗ mũi hắn như mũi chim ưng, râu mép dài chừng một thước, hầu như trắng phau, trên gương mặt gầy hiện đầy nếp nhăn, nếp nhăn như vết đao, vừa nhìn liền biết lão nhân này đã trải qua gần trăm cái xuân thu.Bờ sông vẫn có gió to như cũ, lão nhân vừa đi nhoáng lên, phảng phất tùy thời đều có thể bị gió to quét bay đi, An Phùng Tiên cùng 3 tiểu mỹ nữ đều lo lắng cho lão nhân này.

– Weyy! Lão bá bá ông đi đâu zậy? Nơi này gió lớn, không bằng lên xe tôi chở ông đi?An Phùng Tiên nói.

Lão nhân nghe được, hắn cười với An Phùng Tiên, lộ ra bộ hàm không có răng:

– Cảm ơn nà, ta đi… Ta đi bộ cũng đc mà.

Bị cự tuyệt, An Phùng Tiên một chút cũng không tức giận, hắn cười hì hì hỏi:

– Nhìn bộ dạng lão bá bá nhất định không phải là người địa phương, nơi này trơ trọi, không có gì hay để xem, gió lại lớn, phía trước có một mảnh rừng đước, phong cảnh không sai.

Sợ lão nhân không nghe được, An Phùng Tiên gần như là hô ầm lên.

– Rừng đước? Đi tới ngay và luôn.Lão nhân híp mắt một cái hướng rừng đước, cũng không chào hỏi, chính bản thân cất bước về phía trước.

– Ai! An Phùng Tiên thở dài lắc đầu, người sống già như vậy, đương nhiên cổ quái.

– An lão sư, tự chúng ta đi thôi. Dụ Mỹ Nhân sợ gió lớn, phía trước có rừng cây, tin tưởng có thể ngăn cản gió to.

– Tốt, chúng ta đi. An Phùng Tiên gật đầu.

– Uy, lão nhân kia quay đầu lại à nha!

Bối Nhị Nhị phát hiện lão nhân lung lay lắc lắc đi trở về.Hạ Mạt Mạt nói:

– Nhất định là muốn đi nhờ xe rồi!

Dụ Mỹ Nhân nghi ngờ nói:

– Khả năng là ổng khát nước, muốn uống nước đó.Lão nhân đi đến nhìn chằm chằm trên xe An Phùng Tiên hơn mười giây:

– Chú họ An?

An Phùng Tiên khách khí nói:

– Đúng rồi, xin hỏi lão bá bá có gì chỉ giáo?

Lão nhân cũng rất khách khí:

– Xin hỏi, chú có quen biết một người tên là An Bá Niên sao?

An Phùng Tiên suy nghĩ hồi lâu, vẫn là lắc đầu:

– Không biết.

– Nga, cảm tạ!Lão nhân cười cười, lộ ra hàm răng trống không, còn cư nhiên nháy mắt mấy cái với ba cái cô gái xinh đẹp.