Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 149 : Gặp lại Hình Ái Mẫn

Ngày đăng: 08:43 27/06/20

Gió vẫn thổi rất lớn như cũ, An Phùng Tiên đóng cửa sổ xe lại, chiếc xe XK tiếp tục đi về phía trước, xe đi qua bên người lão nhân, ba gã cô gái xinh đẹp cười hi hi ha ha phất tay chào lão nhân.

– Rengggg…

Xe mới vừa đi vào khu rừng đước, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, An Phùng Tiên nhận nghe điện thoại, người điện thoại là Hướng Cảnh Phàm đánh tới, hắn nói với An Phùng Tiên, hẹn gặp ở chỗ cũ.Nếu đi gặp ở chỗ cũ, vậy thì ý nghĩa có việc gấp, cho nên An Phùng Tiên làm ra bộ dạng rất xin lỗi, bất quá, hắn vẫn chưa kịp nói gì, ba cô gái thông minh xinh đẹp liền cùng nhau nói hai chữ:

– Về nhà.

An Phùng Tiên nở nụ cười, nữ nhân như vậy có thể không yêu sao?Chỗ cũ, là chỉ Lệ Tinh đại tửu điếm.Nếu mà phòng 1212 không có khách nào ở, vậy thì chỗ cũ chuẩn xác chính là căn phòng này.Vừa vặn, hôm nay phòng 1212 không ai đặt, Hướng Cảnh Phàm đã bao căn phòng này, hắn tắm nước nóng, rót một ly bia tuyết, rồi chờ An Phùng Tiên đến.Trong khách phòng, ngoại trừ Hướng Cảnh Phàm đang phê ra, còn có một nữ nhân, một nữ nhân rất xinh đẹp, tên của nàng là Hình Ái Mẫn.Nửa năm trước, Hình Ái Mẫn vẫn là hoa hậu giảng đường của THPT Bắc Loan.

– Tiểu Tiên hắn sẽ đến chứ?

Thanh âm nũng nịu của Hình Ái Mẫn cũng rất êm tai, quả nhiên có sẵn điều kiện để đảm đương chức hoa hậu của trường, bởi vì thanh âm là phương thức nhắn nhủ tình cảm trọng yếu nhất, cho nên THPT Bắc Loan chọn hoa hậu giảng đường, yêu cầu thứ nhất chính là thanh âm phải thật là êm tai.

– Anh ấy sẽ đến, đại ca đã tìm em thật lâu đó.

Hướng Cảnh Phàm không muốn quay đầu lại nhìn Hình Ái Mẫn, người nữ nhân này cực kỳ xinh đẹp, hắn lo lắng cho mình sẽ si mê nàng, dù sao Hướng Cảnh Phàm cũng là nam nhân, nam nhân cuối cùng sẽ thích nữ nhân xinh đẹp, nhưng Hướng Cảnh Phàm biết nữ nhân của An Phùng Tiên những ai có thể khiêu khích, những cô nào không thể khiêu khích, Tịch Ly cùng Hình Ái Mẫn là mấy cô gái tuyệt đối không có khả năng khiêu khích.Hình Ái Mẫn yếu ớt nói:

– Em biết.

Hướng Cảnh Phàm rất kỳ quái:

– Biết vì sao không đi tìm anh ấy?

Hình Ái Mẫn rất bất đắc dĩ:

– Em đã đi tìm hắn, nhưng hắn đều đã uống say, còn gọi tên của người khác, em còn tìm hắn làm gì?

– Ai!

Hướng Cảnh Phàm uống rượu, loại chuyện tình ái này hắn thật không hiểu, hắn tình nguyện vàng thật bạc, cả đêm bao nhiêu tiền, một vòng bao nhiêu tiền, yêu đương hả? Đó là chuyện kẻ có tiền mới làm được.Hình Ái Mẫn hỏi:

– Anh ấy có khỏe không?

Hướng Cảnh Phàm nói:

– Rất khỏe mạnh.

Hình Ái Mẫn lại hỏi:

– Tịch Ly đâu nè?

… Đọc truyện tại website: MyTruyen. com

Hướng Cảnh Phàm trả lời:

– Tại nước Mỹ.

Hình Ái Mẫn muốn nói mà ngập ngừng:

– Em nghe nói…

Hướng Cảnh Phàm lo lắng một trận, không biết trả lời như thế nào, ngoài cửa đã truyền đến một cái thanh âm lạnh lùng:

– Nàng sẽ không chết.

– Tiểu Tiên.

Hình Ái Mẫn đứng lên, kinh ngạc nhìn người nam nhân trước mắt này, nàng phát hiện mình vẫn như cũ rất yêu An Phùng Tiên.

– Hãy gọi tôi An lão sư sao?

An Phùng Tiên cũng rất lạnh lùng, lạnh đến khiến Hướng Cảnh Phàm đều nhìn mà tròn mắt.Hình Ái Mẫn cúi đầu:

– An lão sư.

An Phùng Tiên lạnh nhạt nói:

– Em càng ngày càng đẹp, nhưng Tịch Ly sắp chuẩn bị ra đi rồi.

– Ô…

Hình Ái Mẫn khóc òa lên.

– Chìa khóa nhà tôi là em đưa cho hiệu trưởng Ân?

An Phùng Tiên giành lấy ly bia trong tay Hướng Cảnh Phàm, uống một hơi cạn sạch, ánh mắt nhìn phía phương xa, phảng phất có thể thấy người yêu đang tại nước Mỹ xa xôi.

– Dạ.

Hình Ái Mẫn chà lau nước mắt.An Phùng Tiên hiểu rõ Tịch Ly bị thương nặng nhất định có liên quan cùng hiệu trưởng Ân, nếu như nói trước đây chỉ là hoài nghi hiệu trưởng Ân, hôm nay rốt cuộc đã được Hình Ái Mẫn chứng thực, hắn hi vọng Hình Ái Mẫn có thể đem tất cả những gì mình biết toàn bộ nói ra.

An Phùng Tiên ôn nhu hỏi:

– Em ngồi xuống nói đi, rốt cuộc là hiệu trưởng Ân hại Tịch Ly, hay là Bối Tĩnh Phương hại Tịch Ly?

Hình Ái Mẫn một bên lắc đầu, một bên chậm rãi ngồi xuống:

– Em không biết ai là Bối Tĩnh Phương, nhưng nhất định cùng hiệu trưởng Ân có liên quan, có lẽ, cũng bao gồm cả em.

– Em mượn cớ sinh nhật mình để hẹn tôi đi ra ngoài là chủ ý của hiệu trưởng Ân?

An Phùng Tiên hỏi.

– Đúng vậy, ngày sinh nhật em buổi tối hôm đó, hiệu trưởng Ân muốn em vô luận như thế nào đều phải tắt được điện thoại di động của thầy, ngày hôm sau, em không tìm được Tịch Ly nữa, em không nghĩ đến Tịch Ly sẽ xảy ra chuyện, nhưng em quả thực đã tắt đi điện thoại di động của thầy, Tịch Ly nhất định bởi vì tìm không được thầy nên mới bị hại.

An Phùng Tiên hỏi:

– Sau đó thì sao?

Hình Ái Mẫn nói:

– Sau đó em sợ hãi, về sau xuất ngoại né tránh một đoạn thời gian.

– Bọn họ uy hiếp em có đúng hay không?

Hình Ái Mẫn gật đầu:

– Đúng vậy, em có nhược điểm tại trong tay bọn họ.

An Phùng Tiên rất nghiêm túc nhìn Hình Ái Mẫn, nói:

– Nếu mà em còn xem tôi là Tiểu Tiên trong lòng em, em liền nói cho lão sư, là ai cho thả mê dược, sau đó hãm hiếp em?.

Hình Ái Mẫn rất giật mình nhìn An Phùng Tiên:

– An lão sư làm sao biết chuyện này?

An Phùng Tiên lắc đầu:

– Cái đó sau này sẽ nói cho em biết.