Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 166 : Có người muốn giết cậu

Ngày đăng: 08:43 27/06/20

An Phùng Tiên xuất ra một xấp tiền mặt dày từ trong túi đưa tới:

– Nếu thật là chuyện trọng yếu, tôi sẽ cho ông gấp bội: Nếu mà không phải là chuyện trọng yếu, tôi cũng sẽ không làm khó ông. Thế nhưng nếu mà ông muốn gạt tôi, vậy thì ông tìm nhầm người rồi.

Lão già xem bói đưa tay nhận xấp tiền mặt, kinh sợ gật đầu:

– Đại ca yên tâm, đại ca nhất định sẽ đa tạ tôi gấp bội.

An Phùng Tiên gật đầu:

– Nói đi.

Lão già xem bói hạ giọng, thần bí nói:

– Có người muốn giết cậu.

– Người nào?

An Phùng Tiên cũng không quá bất ngờ, bởi vì Hạ Đoan Nghiễn đã bị người ám toán, hắn An Phùng Tiên cũng nằm trong nhóm người mà Bối Tĩnh Phương muốn giết, bất quá, có thể trốn tai tránh nạn cuối cùng vẫn là chuyện tốt.Lão già xem bói lắc đầu:

– Không biết, nhưng biết sẽ là trong hai ngày tới.

An Phùng Tiên cau lông mày rậm, trầm giọng nói:

– Ông không gạt tôi chứ??

Lão già xem bói phàn nàn:

– Tôi làm sao dám lừa gạt đại ca?

An Phùng Tiên hỏi:

– Vậy làm thế nào ông biết có người muốn giết tôi?

Lão già xem bói trầm ngâm chốc lát mới nói ra. Thì ra sáng sớm hôm nay, đã có người tới Sơn Thần Miếu đốt nhang, cái này cũng không kỳ quái, rất nhiều thiện nam tín nữ thành tín đều chọn giờ tốt đi đốt hương bái thần, vô luận là phong ba bão táp gì cũng đi.Kỳ quái là, ngày hôm nay rõ ràng là ngày đại hung, mỗi khi gặp ngày này, hầu như không ai đến đốt nhang bái thần, người nào cũng không muốn vận xui bám theo, nhưng hết lần này tới lần khác có 1 người chọn ngày đại hung đến đốt nhang, theo mệnh lý quái tượng mà nói gọi là phạm sát, người đến đốt nhang hoặc là là ngu ngốc, hoặc là chính là quyết định làm một chuyện cực kỳ trọng yếu.Kỳ quái hơn chính là, người đâu tới không chỉ có đốt nhang, còn tìm lão già thầy bói xem tướng số, lão đầu đương nhiên chém gió một lần, khen lớn người đó tài vận hanh thông, đại cát đại lợi các loại. Người kia cũng vậy quả nhiên sảng khoái, cho lão đầu không ít tiền, sau đó dâng hương hoá vàng mã, quỳ lạy một phen, làm trong một giờ rồi mới rời đi, lúc đó trời còn đổ mưa to.

– Nói xong chưa?

An Phùng Tiên hỏi.

– Còn chưa nói hết.

Lão đầu lần này cũng không có bất kỳ e ngại, hắn hắng giọng nói tiếp:

– Ta coi chỉ tay người đó, phát hiện người đó ngón trỏ cùng ngón cái có vết chai, bình thường hẳn là tay hàng ngày cầm súng, nói cách khác, người này rất có thể là sát thủ.

– Nói tiếp.

… đọc truyện tại website: MyTruyen.com

Thấy lão đầu dừng lại, An Phùng Tiên bảo hắn nói tiếp.Lão già xem bói nói tiếp:- Người đến nói khẩu âm vùng khác, hẳn là người bên ngoài, vóc người nhỏ gầy, không tới 170 cm, xương gò má cao, mũi như mở chim Ưng, miệng rộng môi dày, tóc ngắn quăn. Không phải là vì nóng, là trời sinh tóc quăn, có khả năng rất cao. Hắn chọn ngày đại hung đến đốt hương, chính là làm đại sự, sát thủ làm đại sự ngoại trừ sát nhân ra, chỉ có là giết người.An Phùng Tiên lộ ra giọng mỉa mai:

– Ông cho là sát thủ đó tới giết tôi? Có phải cho là hai hàng lông mi của tôi đặc biệt dày đặc hay không?

Lão già xem bói chậm rãi giải thích:

– Tên sát thủ này đem tên của cậu viết trong một tờ giấy, sau đó kẹp ở trong đám tiền giấy cùng nhau đốt cháy, nhưng bởi vì bên ngoài lư hương, đêm qua trời mưa lớn, nước mưa còn trong đáy lư hương, sát thủ kia lại là người thứ nhất đến đốt nhang, còn đốt rất nhiều, cho nên cũng không có chú ý dưới lư hương còn có một ít tiền giấy nhỏ bởi vì bị nước mưa thấm ướt mà không có cháy hết, mà trong đó một tờ giấy có tên của đại ca đó.Lão già xem bói nói xong, từ trong lòng ngực lấy ra một tờ giấy tàn hơi ướt màu vàng, tuy rằng tờ giấy đã bị đốt rụi phân nửa, nhưng mặt trên lờ mờ còn có thể nhận rõ ra ba chữ: “An Phùng Tiên”.

An Phùng Tiên ngửa mặt lên trời cười

-Ha ha ha… Lão đầu, ông lại gạt tôi, tôi hỏi ông, vì sao hết lần này tới lần khác ông lại đi kiểm tra lư hương? Lẽ nào hết thảy người đi Sơn Thần Miếu đốt nhang, đốt xong tiền giấy, ông đều muốn tìm kiếm một cái?

– Hỏi hay lắm.

Lão già xem bói hiển nhiên có chuẩn bị mà đến:

– Trong miếu, cái lư hương sớm đã cũ rồi, tôi cùng bạn già vốn định tìm thời gian đổi một cái mới, nhưng mỗi ngày đều có người đến đốt nhang, tôi cùng bạn già đều không hạ được quyết tâm này, ngày hôm nay trùng hợp là ngày đại hung, phỏng chừng không ai đến đốt nhang. Ngày hôm trước chúng tôi đã thương nghị rồi, liền định vào hôm nay đổi lư hương, cho nên chờ sát thủ kia rời đi không lâu, chúng ta liền cùng nhau dỡ bỏ lư hương cũ.

An Phùng Tiên giúp lão già xem bói nói tiếp:

– Sau đó vừa vặn ông liền phát hiện trên tờ giấy này có viết tên của tôi?

Lão già xem bói gật đầu:

– Không sai, khi chúng tôi thanh lý lư hương thì liền phát hiện tờ tàn giấy này.

An Phùng Tiên đã lộ ra hung quang trong mắt:

– Lão đầu a lão đầu, ông lại muốn gạt tôi sao? Không có dễ dàng như vậy, hắc hắc, tôi chưa đem tên của mình nói cho ông biết, ông làm sao lại biết ba chữ trên tờ giấy là đại danh của ta?

– Đại ca tạm thời không nên tức giận, cậu nghe tôi nói hết mọi chuyện đã.

Lão đầu sợ hãi khuyên An Phùng Tiên nghe tiếp, An Phùng Tiên không thể làm gì khác hơn là không nói nữa, cặp mắt lạnh lùng nhìn lão già xem bói, xem hắn diễn kịch tiếp.