Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 167 : Mì tôm thịt bò

Ngày đăng: 08:43 27/06/20

Lão già xem bói lại uống một hớp nước, nhàn nhạt nói:

– Ngày trước, đại ca phân phó tôi đi tới nhà Hình Ái Mẫn, kiếm cớ truyền lại một phong thư cho cái cô Hình Ái Mẫn đó, tôi nhất thời hiếu kỳ, liền trộm mở phong thư này ra. Thấy ký tên là An Phùng Tiên, lúc đó tôi đã biết tục danh của đại ca.

An Phùng Tiên sửng sốt, trong lá thư này quả thật có tên mình, trong lòng nhất thời tức giận lão già xem bói quá đê tiện:

– Cái gì? Ông đọc trộm thư của tôi? Quên đi, quên đi, ông không đọc trộm thư của tôi, cũng sẽ không tới báo tin hôm nay, xem ra làm sai cũng có cái tốt của làm sai, tôi không trách ông.

Lão già xem bói thấy An Phùng Tiên không hề động thủ, thoáng thở dài một hơi:

– Không có việc gì, tôi nói dối quá nhiều trước mặt đại ca, đại ca không tin tôi cũng là trong tình lý. Bất quá, lần này tôi thật sự không có lừa gạt đại ca, đây là sự tình dính tới mạng người. Lần trước, tôi đã không có khả năng ngăn vụ giết người kia, lần này vô luận như thế nào tôi cũng phải tận chút thiện tâm, tích một phần tâm đức, đợi trăm năm sau, Diêm vương gia có thể để cho tôi đầu thai tốt.Nghe đến mấy lời này, tâm tình An Phùng Tiên lại trầm xuống, kiên định hơn ý muốn giết chết hiệu trưởng Ân, nhắm mắt trầm tư trong chốc lát, An Phùng Tiên trừng mắt nhìn lão già xem bói, nói:

– Tôi có một chút không hiểu, tôi từng đánh ông, vì sao ông còn giúp tôi?

Lão già xem bói thở dài:

– Thứ nhất, cậu từng cho tôi tiền, điều này nói rõ cậu là thần tài của tôi, tôi không giúp thần tài của mình thì giúp ai? Thứ hai đâu nè, là bà bạn già của tôi, ngày hôm nay bà ấy nói với tôi về cậu, bà ấy nói cậu có nhân phẩm không tồi, cho nên tôi liền tới tìm cậu. Vốn định gọi điện thoại nói cho cậu, nhưng tôi biết, tại trong điện thoại cậu nhất định sẽ không nghe tôi nói.

An Phùng Tiên lộ ra nụ mỉm cười nhàn nhạt:

– Ờ, ông tự mình tới cửa đem tin tức nói cho tôi biết, còn có thể được một khoản tiền, đúng hay không?

Lão già xem bói ngượng ngùng cười:

– Ha ha, đích xác có chút ý tứ này, cái gì đều không gạt được đại ca.

An Phùng Tiên không mê tín, nhưng hắn tin tưởng trong mông lung, có thần tiên che chở hắn, bởi vì tên của hắn là Phùng Tiên, cùng âm với chữ Tiên, vừa có nghĩa giống nhau thiên cơ, hắn đứng lên, thành khẩn nói:

– Ông trở về đi, thay tôi vấn an vợ ông, chờ chuyện nơi đây giải quyết xong, tôi sẽ dẫn một đống người đi Sơn Thần Miếu của ông đốt nhang cầu nguyện, tôi sẽ cho ông một số tiền lớn, nói chuyện giữ lời.

… đọc truyện tại MyTruyen .com

Lão già xem bói vừa nghe, nhất thời vui mừng quá đỗi:

– Vậy cám ơn An lão sư trước, cảm tạ An đại ca.

An Phùng Tiên đang tâm tình trầm trọng phất tay một cái:

– Đi đi, đi thôi.

Lão già xem bói mới vừa khom người đi ra, 3 thân ảnh mỹ diệu liền bay ra từ trong phòng ngủ của Dụ Mỹ Nhân, An Phùng Tiên đóng cửa phòng, đi thẳng tới giữa đám thiếu nữ, hai cánh tay duỗi ra, đồng thời ôm lấy Dụ Mỹ Nhân cùng Bối Nhị Nhị:

– Cơm tối, các em muốn ăn cái gì?

Hỏi xong, ánh mắt An Phùng Tiên lại nhìn chằm chằm Hạ Mạt Mạt đang mặc áo thun ngắn tay, đùi đẹp thon dài lõa lồ.Bối Nhị Nhị ỏn ẻn nói:

– Ăn mì.

Dụ Mỹ Nhân một bộ hình dạng lo lắng vô cùng:

– Tớ hình như nghe được từ sát thủ.

Hạ Mạt Mạt hung hăng trừng mắt nhìn An Phùng Tiên. 3 ngón tay xinh đẹp lần lượt đưa ra:

– Tớ nhưng nghe được ba chữ: Hình, Ái, Mẫn..

Những lời này có sức nặng, lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả Bối Nhị Nhị nịu cũng trong ngực nũng đề phòng mà nhìn chăm chú vào An Phùng Tiên, bởi vì trước đây 3 cô gái xinh đẹp này trong cuộc thi nhảy đồng đội đã bại bởi Hình Ái Mẫn cùng Tịch Ly, một đôi hoa hậu giảng đường năm trước, đối với lần thất bại trong sát nút đó, các thiếu nữ xinh đẹp tâm cao khí ngạo vẫn canh cánh trong lòng, huống chi Hình Ái Mẫn mỹ lệ hơn người chính là bạn gái trước của An Phùng Tiên.Bầu không khí có điểm quái dị, tròng mắt An Phùng Tiên vòng vo chuyển, ôn nhu nói:

– Chờ ăn xong, An lão sư lại giải thích với các em có được hay không?

Ba vị cô gái xinh đẹp đưa nhãn thần quỷ dị nhìn nhau, rốt cục đạt thành nhất trí:

– Được rồi.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ sáng lên.Cạnh bàn ăn vang lên tiếng “Sụt suỵt” vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙. Đây là thanh âm đặc biệt sẽ phát ra khi người ta ăn mì.Các thiếu nữ thật sự đói bụng:

– Sụt soạt!

Mấy tiếng liên tiếp vang lên. An Phùng Tiên tuy rằng không phải là đầu bếp tốt, nhưng hắn nấu mì thịt bò kèm trứng gà, chân giò hun khói, màu sắc hương vị đều chu toàn, ba cô gái xinh đẹp đều ăn ngon kinh khủng dễ sợ, ngay cả Dụ Mỹ Nhân vốn rất nhã nhặn cũng không có phát hiện trên mặt dính một chút xíu nước tương, nàng dùng một cái nhãn thần mập mờ nhìn An Phùng Tiên:

– Mùi vị không tệ.

Hạ Mạt Mạt ăn nhanh nhất, lại chỉ nói ra hai chữ:

– Tạm được.

Bối Nhị Nhị cũng không keo kiệt từ ngữ ca ngợi:

– Đây là món mì thịt bò ngon nhất em từng ăn.

An Phùng Tiên dùng ánh mắt ôn nhu tới cực điểm nói:

– Một năm mùa đông hôm ấy, An lão sư đi tới thành phố Bắc Loan, không có người thân không có nhà cửa, trong người lại không có đồng nào, vừa lúc thời tiết lúc ấy rất giá rét, An lão sư vừa lạnh vừa đói, ngồi co rúc ở cửa vào một nhà sách, nhìn phía đối diện cửa hàng có một quán mì nhỏ mà lòng thầm nghĩ, nếu có thể được ăn một bát mì thịt bò nóng hổi thì sẽ ngon biết bao, sẽ tốt biết bao nhiêu a.Bối Nhị Nhị sốt ruột hỏi:

– Vậy An lão sư có được ăn không?

An Phùng Tiên mỉm cười gật đầu:

– Ăn được, cơ mà, trước khi ăn mì thịt bò, An lão sư phải dọn dẹp hai nghìn cuốn sách cũ, lau sạch sẽ hết thảy quầy hàng trong nhà sách. Sau cùng chủ nhà sách mới cho thầy ăn một bát mì, thơm ngào ngạt à nha. An lão sư lúc đó đã thề, tương lai nhất định phải nấu cho nàng dâu của mình ăn món mì thịt bò ngon nhất.

Ba cô gái xinh đẹp bỗng đỏ mặt, 6 mắt nhìn nhau. Dụ Mỹ Nhân thẹn thùng nháy mắt mấy cái:

– Ý là nói, ăn mì thịt bò thầy nấu là phải làm vợ của thầy sao?

Bối Nhị Nhị lớn tiếng hỏi:

– Nàng dâu chính là vợ đó sao?

Hạ Mạt Mạt giả vờ buồn nôn:

– Sợi mì đã ăn vào bụng có thể nhổ ra không ta?

An Phùng Tiên thở dài, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Mạt Mạt:

– Cá cá, Nhị Nhị, An lão sư đã không thể nhẫn nhịn với Hạ Mạt Mạt được nữa rồi. Các em có thể giúp thầy một chuyện không?