Thay Thế Phẩm

Chương 15 :

Ngày đăng: 12:15 30/04/20


Đầu mùa xuân, các trường học phụ cận bắt đầu lục tục khai giảng.



Tiệm bánh ngọt cũng dần đông khách hơn, bánh ngon cộng hai lão bản tốt bụng thu hút nhiều học sinh đến quán. Ngôn Thư Vũ và Trữ An công việc ngày càng lu bù, trong tiệm chỉ có hai người bọn họ, đôi khi nhiều việc đến mức không có thời gian dùng cơm.



Ngôn Thư Vũ đã không còn nhớ đến Trang Khải nữa, hiện tại cậu chỉ muốn làm việc mình yêu thích, cuộc sống cũng thoải mái hơn, bận rộn không còn thời gian mà nhớ tới những khổ đau ngày trước.



Đảo mắt lại đến mùa hè, sinh ý cửa hàng so với trước càng tốt, hai người bề bộn không lo được hết nên quyết định tuyển thêm người làm. Treo biển thuê người được nửa ngày, Lâm Cảnh Thư đã tìm đến cửa. Hai người đối với nam sinh tuấn lãng này đều có ấn tượng tốt, tuổi mới qua hai mươi, lại là sinh viên trường đại học gần đó, ngày thường cũng thường đến tiệm mua bánh nên có điểm quen biết.



Lâm Cảnh Thư ngại ngùng cười cười, bắt đầu tự giới thiệu.



Nam sinh đẹp trai lại cười tươi đến mê muội, kinh nghiệm làm thêm cũng không ít, Trữ An bị nụ cười của Lâm Cảnh Thư mê hoặc mụ mị, ngay lập tức “Tuyển người”, một bộ dáng hào sảng của Đại lão bản (Bà chủ lớn).



Lâm Cảnh Thư lễ phép nói cảm ơn, ánh mắt nhẹ nhàng liếc về phía Ngôn Thư Vũ mỉm cười.



Cửa hàng thêm một người, thời gian nhàn rỗi cũng không ít, tiết học của Lâm Cảnh Thư gần đây không nhiều nên thời gian đến tiệm cũng tăng lên. Đôi khi cả thứ bảy ít việc, Trữ An nhắc cậu không cần tới nhưng cậu vẫn coi như không nghe thấy mà chạy đến.



Trữ An liền trêu chọc, “Xem ra tôi phải thưởng lương cho cậu bằng mười người mới đúng.”



Lâm Cảnh Thư mặt có chút đỏ lên, bất quá vẫn nghiêm túc nói, “Nơi này có chuyện rất trọng yếu của em.” Nói xong, ánh mắt lại đảo đến thân ảnh Ngôn Thư Vũ.



Trữ An nhìn thấy cũng không nói gì, Ngôn Thư Vũ là bạn tốt của nàng, nàng tôn trọng lựa chọn của cậu.



Ngôn Thư Vũ kì thật cũng không phải không có cảm giác, thái độ Lâm Thư Cảnh đối với cậu ngày càng rõ ràng. Nam sinh tuấn lãng thường xuyên dùng ánh mắt nóng rực như vậy nhìn mình, ngẫu nhiên đôi khi ánh mắt bắt gặp nhau, Lâm Cảnh Thư lại đỏ mặt. Bình thường không có việc gì cậu ta cũng thường xuyên ở bên cạnh giúp đỡ.
Ngôn Thư Vũ lo lắng hai ngày nay, hỏi Lâm Cảnh Thư có nguyện ý đến thành phố G hay không. Thành phố G vốn là nơi phồn hoa, có thể ở đây cũng không có gì không tốt, hơn nữa cậu cũng muốn trở về nhà. Ngôn Thư Vũ không chỉ tưởng niệm thành phố quen thuộc kia mà còn càng nhớ người nhà của mình hơn.



Đã nhiều năm không trở về nhà, những năm này ở bên ngoài nhiều, nội tâm cũng lặng yên xuống, Ngôn Thư Vũ càng cảm thấy mình thật bất hiếu. Dù không còn ở bên Trang Khải nhưng cậu cũng không muốn Lâm Cảnh Thư phải thiệt thòi, cho dù biết rõ sẽ làm cha mẹ thất vọng nhưng vẫn nên trở về thì hơn.



Cậu muốn về nhà, cho dù phải quỳ xuống cũng tốt.



Lâm Cảnh Thư tự nhiên đáp ứng, đó là quê của Ngôn Thư Vũ, hơn nữa đích xác là nơi thích hợp để gây dựng sự nghiệp.



Ngôn Thư Vũ cũng không gạt Lâm Cảnh Thư, đối với tình cảm của mình trước nay cậu luôn thẳng thắn đối mặt. Ngôn Thư Vũ đem chuyện với Trang Khải kể lại khái cho Lâm Cảnh Thư nghe, sau đó nói đến tình huống trong nhà.



Lâm Cảnh Thư trầm mặc thật lâu, sau đó một phen ôm chầm lấy Ngôn Thư Vũ.



Trong lòng cậu cực kì khó chịu, đã sớm biết nội tâm Ngôn Thư Vũ có rào cản lớn, nhưng không ngờ lại khó khăn đến vậy. Cậu không ngại chuyện của Trang Khải, nếu trong tâm Ngôn Thư Vũ còn bóng dáng người đó chắc chắn anh sẽ không tiếp nhận cậu, ấm áp tự nhủ trong tim anh hiện tại chỉ có mình. Nhưng cậu khó chịu vì những năm này Ngôn Thư Vũ phải một mình chịu đựng tất cả.



Lâm Cảnh Thư ôm chặt Ngôn Thư Vũ, chôn mặt ở hõm vai anh, thanh âm buồn bực, “Lần này em sẽ cùng anh quỳ.”



.



.



.