Thay Thế Phẩm

Chương 16 :

Ngày đăng: 12:15 30/04/20


Sau khi quyết định xong, Ngôn Thư Vũ nhanh chóng chuẩn bị để trở lại thành phố G.



Cậu gọi điện cho Ngôn Thư Nghi, đơn giản nói, “Chị, em sắp trở về.”



Ngôn Thư Nghi đương nhiên cao hứng, lập tức muốn nói gì đó nhưng lại do dự, khẩu khí trở nên vội vã. Hai ba năm nay nàng vẫn giữ liên lạc với em mình, tuy cũng nói chút ít chuyện cơ bản trong nhà nhưng tâm tư nàng vẫn không nghĩ nên nói cho cậu nghe chuyện của Trang Khải. Dù sao hắn trước đây đã khiến cậu thương tâm như vậy, người khác không biết nhưng nàng lại tinh tường, Ngôn Thư Nghi tuyệt không muốn em trai mình tiếp tục dây dưa với hắn nên một chữ cũng không đề cập tới. Chỉ có điều Ngôn Thư Vũ sắp trở lại, quả thực không nói không được, mà nói ra cũng không nói được.



Ngôn Thư Vũ tự nhiên cũng nghe ra chị mình có điều khó nói, lập tức truy vấn. Ngôn Thư Nghi đành phải mười mươi thuật lại mọi chuyện, giọng nói của nàng vững vàng, không mang tình cảm cá nhân. Đây là chuyện riêng của Thư Vũ và Trang Khải, để mình cậu quyết định là được rồi.



Ngôn Thư Vũ yên tĩnh nghe, ngực trái thản nhiên phập phồng, không chút cảm xúc dư thừa. Nguyên lai thực sự mình đã có thể buông tay, những chuyện về người kia không còn khiến cậu đau lòng rối loạn nữa.



Ngôn Thư Nghi nói xong, có chút không xác định được thái độ của cậu, ngập ngừng hỏi lại, “Em không sao chứ?”



Ngôn Thư Vũ cười khẽ, ngữ khí lạnh nhạt, “Không có việc gì, em muốn về nhà, cùng việc này không quan hệ.”



Hai người tiếp tục hàn thuyên, Ngôn Thư Vũ nói cho nàng biết về Lâm Cảnh Thư, cũng nói khi trở về sẽ cùng cậu ấy ở một chỗ, thái độ vô cùng kiên quyết. Ngôn Thư Nghi tuy không vui nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Thư Vũ giới thiệu bạn trai của cậu, hơn nữa mệt mỏi nhiều năm như vậy, bên cạnh có một người giúp cậu trống đỡ, cho dù là nam, cũng coi như bỏ qua đi. Đành phải khổ đau ‘kháng chiến’ một lần nữa, ít nhiều Trang Khải cũng đã giúp cha mẹ đối với chuyện hai nam nhân ở cùng nhau không còn kháng cự như trước. Lần này cùng Lâm Cảnh Thư về nhà có khả năng còn được ăn một bữa cơm cũng nên.



Qua mấy ngày, Ngôn Thư Vũ giải quyết hết mọi việc trong tiệm, sau đó cáo biệt Trữ An, dưới ánh mắt thập phần không muốn của cô mà cùng với Lâm Cảnh Thư lên xe trở về thành phố G.



Về tới nơi, Ngôn Thư Vũ không dám trực tiếp về nhà mà thuê một khách sạn, cùng Lâm Cảnh Thư dàn xếp mọi chuyện trước. Càng về gần đến nhà nội tâm Ngôn Thư Vũ càng hoảng hốt, cậu đã nhiều năm không trở về, nhà thế nào, cha mẹ thế nào, mọi chuyện đều khiến cậu dễ dàng e sợ.



Lâm Cảnh Thư đau lòng vỗ vỗ cậu, “Đừng sợ, em sẽ luôn ở bên anh.”



Qua hai ngày, Ngôn Thư Vũ ít nhiều bình tĩnh hơn, lúc này mới đi cùng Lâm Cảnh Thư về nhà.



Cậu không dám trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa mà ngón tay run run nhấn lên chuông.



Mẹ Ngôn mở cửa, dù cho đã biết đứa con sẽ trở về nhưng lúc này nước mắt vẫn không tự chủ được rơi xuống. Đứa nhỏ này, như thế nào lại cam lòng bảy năm không về nhà. Cơn tức giận cách đây bảy năm cũng dập tắt, chỉ còn lại đau lòng cho đứa con khờ dại.



Ngôn Thư Vũ gấp đến độ tay chân luống cuống, cuối cùng vẫn là Ngôn Thư Nghi lên tiếng nói mọi người đến phòng khách ngồi xuống.



Mẹ Ngôn còn đang khóc, nước mắt không ngừng rơi xuống đất, cha Ngôn mắt cũng đỏ một vòng, nói đi nói lại, “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”



Ngôn Thư Vũ nhịn không được nghẹn ngào, hiện tại cậu mới biết được, bảy năm qua so với tưởng tượng của mình cậu còn bất hiếu hơn rất nhiều.



Ông bà Ngôn nhìn thấy Lâm Cảnh Thư cũng không nói gì, tâm tình ổn định xong đối đãi như với khách nhân bình thường.



Cả nhà cùng Lâm Cảnh Thư đứng đắn trải qua một bữa ăn.
Bao ước mơ tràn hạnh phúc reo ca.



Trước mặt nàng tôi trầm ngâm đứng lặng

Không thể rời ánh mắt khỏi nàng,

Và tôi nói :”Thưa cô, cô đẹp lắm!”

Mà thâm tâm :” Anh quá đỗi yêu em !”

– Năm 1828



Một khổ thơ khác là:



[Tôi yêu em]

Tôi yêu em đến nay chừng có thể

Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;

Nhưng không để em bận lòng thêm chút nữa,

Hay hồn em phải gợn sóng u hoài.



Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng

Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen,

Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm,

Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em

– Năm 1829



Trang Khải khép sách lại, hốc mắt đỏ lên, trong lòng không nói nên lời.



Tình cảm ba năm trước đây mình bỏ qua, hiện tại đã không thể trở lại. Thời gian qua, mọi thứ trôi qua, rồi cứ thế mất đi.



.



.



.



.



.