Thay Thế Phẩm

Chương 20 :

Ngày đăng: 12:15 30/04/20


Ngôn Thư Vũ nghĩ, có lẽ mình là người thiếu cảm giác an toàn, kể từ khi mang chiếc nhẫn kia mọi thứ xung quanh cậu từ từ thay đổi. Mỗi khi khẽ vuốt lên đồ vật nho nhỏ nhưng kiên định ấy, trong thâm tâm luôn tràn ra cảm giác ngọt ngào mơ hồ.



Trang Khải đã không còn đến cửa tiệm của bọn họ nữa, một thời gian sau Lâm Cảnh Thư mới phát hiện ra điều này. Tuy không nói gì với Ngôn Thư Vũ nhưng vui mừng ghi hết trên mặt cậu ấy đều có thể nhìn ra.



Ngôn Thư Vũ âm thầm cười lắc đầu, đúng là người trẻ tuổi.



Thời gian lại như vậy trôi đi, lặng lẽ đến mức người ta không kịp phát hiện ra nó đang dần biến mất.



 



 



 



Ngôn Thư Vũ vẫn trông coi tiệm bánh ngọt của mình. Sau cuộc thi lần trước tay nghề cậu tiến rất nhanh, Ngôn Thư Vũ tất nhiên là vui sướng, mọi cố gắng của cậu đều được hồi báo.



Thời gian lâu, một vài đồng nghiệp trước kia cũng biết được cậu trở về thành phố G, thời gian rảnh còn muốn rủ cậu đi gặp mặt, ngẫu nhiên cũng sẽ đến thăm cửa hàng.



Ngày hôm đó, Ngôn Thư Vũ đang giúp Triệu Đông đặc biệt làm bánh ngọt tặng bạn gái, một nhân viên nữ trong tiệm tên Tống Giai Giai chợt xán lại, cười trộm như lưu manh, “Ông chủ, Lâm đại ca gần đây ít xuất hiện nha?”



Ngôn Thư Vũ ngừng tay, híp mặt lại suy nghĩ một chút, nhận ra Lâm Cảnh Thư thật sự ít ghé qua, bất quá cũng không quá quan trọng, công trường bề bộn như vậy cũng khó tránh khỏi nhiều việc, liền cười cười nói, “Cậu ấy rất bận, làm sao? Ông chủ còn ở đây mà các cô dám ngóng trông người khác tới.”



Tống Giai Giai vừa mới tròn hai mươi, cùng một nữ sinh khác là Trầm Thu cùng làm việc trong tiệm bánh. Ngày thường Ngôn Thư Vũ cũng không bày phong thái ông chủ mà hay cùng các nàng trò chuyện này nọ, chuyện của cậu và Lâm Cảnh Thư tự nhiên hai nàng cũng hiểu rõ. Xã hội ngày nay tiến bộ rất nhiều, mọi người đối với loại tình huống này cũng bao dung nhiều hơn, mấy cô nương này cứ rảnh rỗi là lại đến trêu ghẹo cậu.



Tống Giai Giai tỏ vẻ lén lút, đôi mắt nhỏ cong cong cười trộm, “Ông chủ, là em quan tâm các anh nha~”



Ngôn Thư Vũ giả bộ ra dáng ông chủ, “Các cô hết chuyện để quan tâm rồi hả? Đơn hàng của Lý Thái đã chuẩn bị chưa?”



Tống Giai Giai thoáng ngậm miệng lại, ngượng ngùng sờ sờ mũi đi ra ngoài.



Ngôn Thư Vũ tiếp tục công việc trong tay, tâm trí lại không nhịn được phiêu du tới nơi khác. Hình như thật sự đã khá lâu Lâm Cảnh Thư không đến đây, không biết bắt đầu từ khi nào cậu ấy bắt đầu ít tới tiệm, ngẫu nhiên một hai lần đến cũng vội vàng rời đi. Nghĩ tới đây Ngôn Thư Vũ mới định thần lại, có lẽ hôm nay về nhà phải hỏi rõ một chút, hi vọng không phải đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Cảnh Thư cúi đầu xuống, đan chéo tay đặt sang bên cạnh, “Ân” một tiếng đoạn rũ mắt nhìn ngón tay mình, ánh mắt khó dò.



Ngôn Thư Vũ không nói lời nào nhìn người thanh niên trước mặt. Đột nhiên cậu phát hiện ra, đến tận bây giờ cậu vẫn không biết cái gì là tình yêu mà cái gì là nhân tâm. Thời gian thật đáng sợ, chỉ cần chớp mắt, cả thế giới liền đều thay đổi.



Lâm Cảnh Thư lại nói tiếp, “Anh không biết, lần đầu tiên gặp anh ở thành phố H em đã rất kinh ngạc, lại có phần vui vẻ vì anh giống người đó đến vậy. Nét mặt tương tự, cười rộ lên quả thực rất giống nhau, em cho rằng đây là Thượng Đế muốn đền bù tổn thất cho em.”



“Ngày đó khi tiệm bánh tuyển người làm, em thật sự đã nghĩ em nguyện ý cùng anh cả đời. Những ngày tháng ở cùng anh quả thực là những năm tháng vui nhất cuộc đời em, em rất cảm kích tình yêu của anh đối với em.”



“Nhưng là, thực xin lỗi. Thư Vũ, người đó đã trở lại. Em cho rằng người đó sẽ không xuất hiện lần nào nữa, không ngờ ngày đó đi công tác lại gặp y, y nói muốn cùng em cùng một chỗ.”



“Thư Vũ, thực xin lỗi.” Lâm Cảnh Thư ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, sắc mặt mang theo chút không yên, ánh mắt lại ôn nhu mà kiên định.



Ngôn Thư Vũ nhắm mắt lại, không dám nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt. Vài năm nay, Lâm Cảnh Thư cuối cùng cũng nói cho cậu biết. Bây giờ nghĩ lại, hóa ra cũng chỉ vì khuôn mặt có vài phần giống nhau này.



Môi Ngôn Thư Vũ phát run, sắc mặt tái nhợt giống như vừa bị ném vào hầm băng lại có người lôi lên lò lửa, một bên nóng một bên lạnh, đơn giản chỉ là muốn chống đỡ để không cho người khác nhìn thấy bản thân mình suy sụp. Cậu sống gần ba mươi năm, yêu hai người nam nhân, trong mắt bọn họ lại chỉ là một người thay thế.



Ngôn Thư Vũ ngơ ngác ngồi lặng đi, nhất thời quên mất phải phản ứng như thế nào. Ý thức phiêu đãng đem những ngọt ngào cùng ấm áp thời gian vừa qua trở lại, cuối cùng chỉ còn một mảnh trống vô hồn.



Qua một hồi lâu cậu mới hồi phục tinh thần, thật sâu liếc nhìn người bên cạnh mình, khóe miệng thanh niên đã run nhè nhẹ, có thể là muốn nói ít lời an ủi nhưng chung quy vẫn không thể thốt ra. Cậu cười khổ, đến lúc này càng nhiều lời chỉ càng khiến tình hình trở nên khổ sở mà thôi.



Ngôn Thư Vũ run rẩy tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái xuống. Nhẫn có điểm chật, một mực niết chặt lấy xương ngón tay, lúc tháo ra kì thực vô cùng đau đớn, giống như đem sinh mệnh từ xương cốt bản thân mà tách ra, tâm dần chết lặng. Cậu đã từng cho rằng mình có thể có hạnh phúc cả đời, hôm nay mới biết được chính mình quá ngây thơ.



Cái gì đã không phải là của mình, có cưỡng cầu cuối cùng cũng không đạt được.



Ngôn Thư Vũ đẩy nhẫn về phía Lâm Cảnh Thư, nhìn thẳng vào ánh mắt của thanh niên, bắt buộc mình tỉnh táo mở miệng, thanh âm lại khàn đặc bán đứng tâm tình.



“Chiếc nhẫn này trả lại cho cậu, chúng ta xem như hảo tụ hảo tán.”



Hóa ra mặc kệ như thế nào, cậu đều không thể chạy thoát vận mệnh bị coi là một thay thế phẩm.