Thay Thế Phẩm

Chương 21 :

Ngày đăng: 12:15 30/04/20


Lâm Cảnh Thư mang đi cực nhanh, sau khi cùng Ngôn Thư Vũ nói chuyện rõ ràng liền lên máy bay bay đến thành phố khác.



Ngôn Thư Vũ đứng giữa căn phòng cùng Lâm Cảnh Thư thuê, nhìn các loại đồ dùng gia cụ từ cửa hàng đem về nhịn không được tự giễu cười khổ. Căn phòng được bài trí ấm áp mà lịch sự, tao nhã hôm nay lại giống như đang châm chọc cậu, nhạo báng cậu khờ dại đến mức nào. Ở tại nơi này, cậu đã từng ôm ý niệm cả đời cùng Lâm Cảnh Thư kinh doanh, sinh sống, hiện tại mọi thứ đều trở thành trò hề.



Ngôn Thư Vũ che mắt cười nhạo bản thân ngu dốt.



Không có ý định đi làm, cậu gọi điện cho hai nhân viên giúp mình trông quán, sau đó thay quần áo ở trong phòng ngủ suốt ba ngày ba đêm. Chuyện gì cũng không bận tâm, lẳng lặng lừa chính mình sống trong mộng đẹp.



Giấc mộng này Ngôn Thư Vũ một lần nữa nhớ lại những năm tháng cậu đã sống trước đây, khi tỉnh lại, phát hiện vỏ gối lôi thôi ẩm ướt. Cậu nhếch khóe miệng cười cười, lột vỏ gối tất cả vứt vào thùng rác.



Ngôn Thư Vũ nghĩ, căn phòng này cũng không ở lại được nữa, đoạn đơn giản thu thập một chút, quyết toán với chủ cho thuê xong liền chuyển đồ đạc về nhà.



Trong nhà hết thảy đều không thay đổi, cậu đem hành lý để vào phòng của mình trước kia. Lúc đi từ phòng ra chợt gặp cha mẹ đứng ở cửa, trên mặt tràn đầy lo lắng.



Ngôn Thư Vũ mỉm cười trấn an cha mẹ vài câu, nói mình không có việc gì, chỉ là muốn trở về.



Cha mẹ cậu như thế nào lại không biết con trai đang lấy cớ. Hai người vẫn còn nhớ rõ ngày trước cậu cùng Lâm Cảnh Thư kiên quyết muốn ra ngoài thuê nhà, giờ nhìn con trai gương mặt tươi cười nhưng khóe mắt không che giấu được mỏi mệt đều cảm thấy đau lòng. Bất quá so với thống khổ thất tình của đứa con bọn họ lại càng cao hứng bởi rốt cuộc cậu cũng chịu trở về, không chừng sau này vẫn còn có thể lấy một người vợ.



Ngôn Thư Nghi ngược lại có điểm lo lắng. Lâm Cảnh Thư là người đầu tiên Ngôn Thư Vũ đem về nhà, lần này không có dấu hiệu gì đã phân ra, nàng thật sự không thể không lo lắng. Nàng hiểu rõ em trai mình, nếu cậu đã toàn tâm toàn ý muốn cùng Lâm Cảnh Thư sống tốt, khẳng định sẽ không nói lời chia tay đầu tiên. Nghĩ tới đây không khỏi oán hận cắn môi, tên Lâm Cảnh Thư kia quả nhiên là người trẻ tuổi, không đem đến được hạnh phúc cho em trai nàng, càng nghĩ lại càng đau lòng.



Trên mặt Ngôn Thư Vũ không biểu lộ gì khác thường, trấn an chị mình vài ba câu.
Đột nhiên nghĩ đến chuyện xưa cùng Lâm Cảnh Thư, tâm tình Ngôn Thư Vũ có điểm không tốt lắm. Tuy vậy cậu cũng không để bụng lâu, âm thầm thở dài, tại sao càng ngày cậu lại càng giống nữ nhân miên man suy nghĩ như vậy. Mặc kệ thế nào, sau này cậu phải chú ý hơn, không được để mối quan hệ bằng hữu của mình với Trang Khải bị ảnh hưởng.



Cách hai ngày, Trang Khải lại tới cửa hàng, vẫn là loại hỏi đáp xã giao bạn bè, hết thảy đều không có gì không ổn. Ngôn Thư Vũ cũng tự nhiên đối đáp, nhưng vẫn có thể nhận ra bọn họ khách sáo với nhau giống như ngày tháng ban đầu mới gặp lại. Cậu và Trang Khải có thể làm bằng hữu nhưng tuyệt đối không thể nhiều hơn một đoạn tình cảm khác.



Ngôn Thư Vũ thừa nhận, kì thực cậu không phải một người rộng lượng. Vết thương mà Trang Khải để lại trong lòng cậu dù đã khỏi hẳn nhưng Lâm Cảnh Thư lại một lần nữa xé nó rách ra, đối với hai người này cậu tự nhiên có xu hướng né tránh.



Dần dần Trang Khải cũng phát hiện ra thái độ khác thường của Ngôn Thư vũ. Hắn đã từng có được chân tâm của cậu, vậy nên khách sáo mấy ngày nay đều tinh tường nhìn thấy. Hắn vốn nghĩ thừa dịp Ngôn Thư Vũ và Lâm Cảnh Thư chia tay mà dùng thân phận bằng hữu trở lại bên cạnh cậu, sau đó khiến cậu chậm rãi quen dần với tồn tại của hắn. Thực không nghĩ tới Ngôn Thư vũ ngay cả danh phận bạn bè cũng không để lại cho hắn một con đường.



Trang Khải là người thông minh, dù hắn không đoán được nguyên nhân hai người chia tay nhưng vẫn có thể biết Ngôn Thư Vũ không muốn cùng hắn tiếp xúc. Bất quá cũng không sao, dù sao cậu vẫn còn ở nơi này, rồi hắn sẽ có biện pháp nào đó. Nếu từ từ tiếp cận không được dứt khoát sẽ không tái làm vậy, trước kia hắn chậm chạp tiến tới cậu, kết quả chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngôn Thư Vũ và Lâm Cảnh Thư ngày càng thân mật. Mình không còn đường tiến lui, thậm chí ngay cả mặt tiền cửa hàng cũng không thể bước đến.



Kể từ đó Trang Khải bắt đầu hay đến cửa hàng của Ngôn Thư Vũ, so với khách hàng thường xuyên còn thường xuyên hơn, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy phiền chán. Hắn từ trước tới nay người vật đều yêu thích, tuy có vài lần Ngôn Thư Vũ cố tình bất hòa cũng không mảy may bị ảnh hưởng, thậm chí cả nhân viên trong tiệm là Tống Giai Giai và Trầm Thu cũng dần quý mến Trang Khải.



Có đôi khi trong tiệm quá bận rộn, Trang Khải còn có thể giúp mọi người đóng gói, thuận tiện làm nhân viên thu ngân tạm thời. Hắn bộ dạng giày tây âu phục trang nhã nhưng làm những việc bình dị đơn giản này nhìn đâu cũng không thấy có gì không ổn.



.



.



.