Thay Thế Phẩm
Chương 28 :
Ngày đăng: 12:15 30/04/20
Trời rất nhanh nhập thu, Ngôn Thư Vũ đóng cửa tiệm hai ngày để ở nhà sửa sang lại, chuẩn bị quần áo mùa lạnh.
Công ty Trang Khải gần đây bề bộn, thường phải rất khuya mới về nhà, Ngôn Thu Vũ lại lần nữa đảm nhiệm chức vụ đầu bếp. Hôm nay cậu vừa đem quần áo dày lên sân thượng phơi xong, chuẩn bị đi mua thức ăn chợt nghe thấy tiếng chuông cửa.
Cậu đi ra mở cửa, đứng bên ngoài là một đôi lão nhân áng chừng sáu mươi tuổi, cách ăn mặc cực kì có khí chất, ung dung nhã nhặn, nhìn giống như một đôi vợ chồng.
Ngôn Thư Vũ sững sờ, thiếu chút nữa phản ứng không kịp, bình thường chỉ có bằng hữu tới chơi, hôm nay lại là một đôi vợ chồng quả thực làm cậu giật mình không ít.
“Cháu chào hai bác.” Ngôn Thư Vũ lấy lại bình tĩnh vấn an.
Bác trai hướng Ngôn Thư Vũ gật gật đầu, cử chỉ mang theo khí độ của cuộc sống vương giả.
Bác gái vỗ vỗ tay bác trai, quay đầu nhìn Ngôn Thư Vũ hiền hậu cười nói, “Bác là mẹ Trang Khải.”
Ngôn Thư Vũ lắp bắp kinh hãi, vội vàng mời hai người vào phòng khách ngồi, chính mình tranh thủ thời gian đi pha trà.
Đặt ấm trà xuống bàn, Ngôn Thư Vũ xoay người ngồi đối diện cha mẹ Trang Khải, trong lòng không đoán được ý đò hai người muốn đến tìm mình mà có chút lo sợ bất an. Trang Khải không ở nhà, bình thường hắn cũng không nói nhiều về gia đình nên cậu quả thực không biết nhiều lắm về hai người.
Cái này, chân tay thật sự có phần luống cuống.
“Không ngại chúng ta gọi cháu là Thư Vũ chứ?” Mẹ Trang Khải là người đầu tiên đánh vỡ trầm mặc.
Ngôn Thư Vũ lắc lắc đầu, “Hai bác tùy tiện gọi ạ.” Nội tâm lại càng thêm bất an, cha mẹ Trang Khải bộ dạng có vẻ như hiểu rất rõ về cậu.
Mẹ Trang Khải phảng phất nhìn ra nỗi lòng Ngôn Thư Vũ, nhẹ nhàng nói, “Chúng ta chỉ muốn đến xem hai đứa bình thường sống như thế nào, không có ý tứ gì khác.”
“Hai bác biết, biết rõ?” Nhịn không được lắp bắp hỏi thăm.
Mẹ Trang Khải gật đầu, ánh mắt nhìn sang chồng mình bên cạnh.
Cha Trang Khải hiểu ý mở miệng, khẩu khí không tính là hiền lành nhưng cũng không quá ác liệt, “Căn hộ này cũng không tệ lắm, chính là hơi cũ. Hai người ở khá tốt nhưng sau này nếu có con sẽ không thuận tiện.”
“Con?” Ngôn Thư Vũ sợ hãi kêu lên một tiếng, thanh âm mờ mịt, mặc dù bình thường cậu kiềm chế tốt nhưng vẫn có điểm không chịu nổi tin shock này. Như thế nào lại đột nhiên bàn đến chuyện có ‘con’?
Một lần, một lần nữa.
Đến gần nửa đêm Trang Khải mới tỉnh lại.
Hắn vừa mở mắt đã nhìn thấy Ngôn Thư Vũ ngồi bên cạnh giường, lập tức sững sờ giãy dụa muốn ngồi dậy, “Sao em lại ở đây?”
Ngôn Thư Vũ bước lên dìu hắn, lấy gối ôm kê tốt sau lưng, nói, “Em không đến anh còn muốn giấu tới khi nào, dạ dày không tốt cũng không nói. Anh muốn cậy mạnh thì cho rằng thân thể làm bằng sắt à?”
“Anh không muốn em lo lắng.” Trang Khải gục đầu hạ thấp giọng, ngữ khí không tự giác giống như đứa trẻ nhận tội.
“Anh nghĩ anh như thế này thì em sẽ không lo lắng?” Ngôn Thư Vũ ngồi trở lại ghế, giọng nói mơ hồ không vui.
Trang Khải nghe ra được cậu đang lo lắng vì mình, trong lòng không khỏi mừng thầm, nịnh nọt nói, “Từ nay về sau không dám nữa.”
Ngôn Thư Vũ nhìn bộ dáng của hắn thì không còn tức giận, thở dài nói, “Từ giờ anh cũng đừng nấu cơm nữa, dạ dày mình tự anh còn không nuôi được tốt nhất là để em nuôi đi.”
Trang Khai thấy Ngôn Thư Vũ đau lòng càng thêm vui vẻ, mỉm cười nói, “Xin tuân lệnh! Thế anh rửa bát nhé?”
Ngôn Thư Vũ liếc hắn một cái, cố ý nghiêm nghị trả lời, “Anh tưởng ăn cơm chùa chắc? Còn không biết xấu hổ mà hỏi.”
“Dạ dạ, ngài nấu cơm, con rửa bát giặt quần áo.” Hai mắt Trang Khải đã sớm cong lên thành hình lưỡi nguyệt lấp lánh.
Ngôn Thư Vũ nhìn Trang Khải như đứa trẻ được nhận quà, nhịn không được khẽ nở nụ cười.
.
.
.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương sau là xong rồi, tung hoa~~~