Thay Thế Phẩm

Chương 29 :

Ngày đăng: 12:15 30/04/20


Ngôn Thư Vũ một lần nữa xuống bếp. Trang Khải kì thật cũng rất nhớ món ăn cậu làm nhưng bình thường không muốn người yêu vất vả, nên mới xung phong nhận trách nhiệm. Người thành phố G ngoài am hiểu về súp, tay nghề nấu cháo cũng không tệ. Cháo dễ nuôi dạ dày. Ngôn Thư Vũ bắt đầu kiên trì mỗi sáng nồi to nồi nhỏ, biến đổi thực đơn, cân bằng dinh dưỡng nấu cháo.



Hôm nào Trang Khải tăng ca, Ngôn Thư Vũ sẽ mang cháo đến tận công ty cho hắn ăn khuya, hao tâm tổn trí, quyết tâm nuôi tốt dạ dày của hắn. Trang Khải một mặt cảm động, một mặt cao hứng mối quan hệ của bọn họ lại tiến thêm một bước.



Ngày kỉ niệm hai người quen nhau rất nhanh tới, đảo mắt đã tròn mười hai năm trời.



Tối hôm đó Trang Khải ngỏ lời với Ngôn Thư Vũ muốn cậu để mình nấu cơm. Dựa theo bố trí trước kia của cậu mà bày biện lại một lần nữa phòng ăn ngày hôm đó.



Trang Khải không phải một người ưa lãng mạn, bữa tối kỉ niệm này quả thực làm hắn đau đầu không ít. Bản thân lại không muốn hỏi người khác, nên hắn chỉ có thể dựa vào chính mình cố gắng khiến Ngôn Thư Vũ hiểu được tâm ý của mình.



Ngôn Thư Vũ vừa về đến nhà chợt nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, nhất thời ngây ngốc không biết phản ứng thế nào. Hiện tại cậu đã không còn giống thiếu niên trước kia thích những điều không thực tế, có điều Trang Khải ngoài ý muốn chuẩn bị như vậy thực sự khiến cậu cảm động.



Nam nhân này, vì mình mà đặc biệt làm những chuyện hắn dĩ vãng cũng sẽ không bao giờ làm.



Cậu nhận thức Trang Khải nhiều năm như vậy, theo thói quen lại có chút so sánh hắn của hiện tại với người mà cậu biết trước kia.



Ngôn Thư Vũ ngồi xuống phía đối diện, hướng nam nhân nâng ly. Ánh đèn màu cam nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt đối phương phá lệ ôn hòa ấm áp.



“Thư Vũ, vì ngày kỉ niệm mười hai năm của chúng ta.”



Ngôn Thư Vũ tâm thoáng lung lay nhìn người trước mặt, không thể tưởng tượng nổi vậy mà chớp mắt đã mười hai năm rồi.



Từ một thiếu niên trở thành thanh niên, rồi đến hôm nay, vẫn là cùng nam nhân này dây dưa một chỗ.
.



Ngày hôm sau, Trang Khải tỉnh lại trong tiếng chim hót lanh lảnh từ rừng cây gần tiểu khu.



Chưa kịp mở mắt, bàn tay đã theo thói quen sờ sang bên cạnh. Nơi ấy đã không còn chút độ ấm, chứng tỏ người nằm bên đã sớm rời giường.



Hắn từ trên giường đứng dậy, đứng bên cửa sổ kéo tấm rèm ra, mắt không tự giác nhíu lại.



Dương quang sáng rỡ xiên qua cửa sổ, trên tường loang lổ bóng cây, đang chuẩn bị đưa tay mở cửa sổ để căn phòng cũng được nhuộm mùi hương mặt trời ấm áp này, khóe mắt chợt nhìn thấy Ngôn Thư Vũ đi vào phòng ngủ.



Ngôn Thư Vũ bước đến gần cửa sổ, nhìn thấy tay Trang Khải ở giữa lưng chừng liền vươn tay dứt khoát đẩy cánh cửa ra, đoạn nghiêng đầu nói, “Em nấu cháo thịt, anh có muốn ăn sáng không?”



Trang Khải không trả lời, trong chốc lát tưởng chừng quên cả hô hấp, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, yên lặng nhìn Ngôn Thư Vũ từ khi cậu mở cửa.



Mặt trời rạng rỡ chiếu xuống, ngón vô danh bên tay trái Ngôn Thư Vũ khẽ lóe lên.



Lung linh, sáng rõ.



 



[Hoàn chính văn]