Thế Bất Khả Đáng

Chương 103 : Cực kì đại phát

Ngày đăng: 20:37 19/04/20


Trans+Edit: Pinoneverdie



Tuyên Đại Vũ bị Vương Trì Thủy làm cho hồ đồ, lúc này táo bạo một tiếng rống.



"Cút đi, yêu ai tìm ai thì biến nhanh đi! Ông nội đây không có rảnh rỗi với ngươi."



Vương Trì Thủy đột nhiên lộ ra biểu tình rất bi thương, "Có người như anh sao? Tôi đây ngay cả biểu diễn ở hội chợ đều đã xin nghỉ không làm nữa, ngày hôm nay phí đi xe tới đây đắt gấp hai lần bình thường, để cùng anh bên nhau tôi tổn thất bao nhiêu chứ hả!!"



Tuyên Đại Vũ sắc mặt thay đổi, tức giận hỏi lại: "Tôi buộc cậu xin nghỉ sao?"



"Không phải..." tay của Vương Trì Thủy trong túi quần vội vã run lên, "Anh xem tôi đây bánh nguyên tiêu (bánh trôi nước) đều đã mua, không ăn thật là đáng tiếc a! Ngày lễ lớn mà chạy lung tung đi đâu chứ hả? Nào nào nào, đến đây..."



Vương Trì Thủy nói xong liền ôm cánh tay Tuyên Đại Vũ, Tuyên Đại Vũ vùng vẫy nửa ngày không bỏ qua, đến sau cùng cũng bị "thôi thôi táng táng" (xô xô đẩy đẩy) ngã nhào vào trong nhà, trầm mặt ngồi xuống.



"Nấu bánh trôi nước đi! Ăn xong nhanh chóng rời đi!"



Vương Trì Thủy thống khoái phản ứng một tiếng, "Chắc rồi!"



Lảo đảo tiến vào nhà bếp, nhìn vào trong nồi nước, thấy vạch nước tới lúc sôi còn mất một khoảng thời gian, Vương Trì Thủy lại trở về phòng khách.



Tuyên Đại Vũ đang hý hoáy cái điện thoại di động, thử gọi điện thoại, vẫn không có người nghe.



Vương Trì Thủy thuận miệng hỏi: "Anh vừa rồi vội vả muốn đi để làm gì?"



"Tìm người." Tuyên Đại Vũ hơi lộ ra vẻ phiền toái, nói.



Vương Trì Thủy hỏi: "Tìm cảnh sát Hạ sao?"



Tuyên Đại Vũ thần sắc đọng lại, hỏi lại: "Làm sao cậu biết?"



Vương Trì Thủy hanh cười một tiếng, "Anh không phải là suốt ngày đi theo sau cái mông của cậu ta sao? Một ngày không thấy mặt đã mong nhớ, hai ngày không thấy mặt liền thấy hoảng, ba ngày không thấy mặt đã phát điên, bốn ngày không thấy mặt như muốn nổ banh đình chùa!"



Tuyên Đại Vũ phát hiện Vương Trì Thủy biết đến quá nhiều, nhịn không được nheo mắt lại dò xét hắn.



"Cậu có phải suốt ngày theo dõi tôi?"



"Tôi còn cần phải tối ngày theo dõi anh sao?" Vương Trì Thủy hanh cười một tiếng, "Chỉ cần thấy cách anh nhìn hắn bằng ánh mắt kia, người sáng suốt một chút là có thể nhìn ra."



"Tôi nhìn cậu ta bằng ánh mắt gì chứ?" Tuyên Đại Vũ hỏi.



Vương Trì Thủy nói: "Anh đối với hắn là tâm tư gì, thì chính là nhìn hắn bằng ánh mắt đó."



Tuyên Đại Vũ đốt một điếu thuốc, chậm rãi hút vào, giả vờ một bộ biểu tình nghiêm túc đứng đắn nói: "Đừng dùng ánh mắt và quan điểm của một người đồng tính mà trông thứ gì cũng giống như bản thân mình cảm nhận, tôi cùng cậu ta chính là mối quan hệ bằng hữu bình thường.""Như vậy là hay nhất." Vương Trì Thủy nói, "Vốn hai ngươi cũng không hợp nhau."




Hai người đi tới sân chơi đập chậu, mười mấy cái chậu được đặt chồng lên nhau, người chơi phải dùng túi cát để ném đập vỡ chậu. Đập vỡ được cái chậu trên cao nhất sẽ được phần thưởng lớn nhất, đập vỡ cái chậu cao thứ hai được phần quà giá thị thấp hơn, nếu các chậu bị ngã hết thì một phần thưởng cũng lấy không được.Viên Tung quét liếc mắt liền phát hiện trong đó có mờ ám, cái chậu trên cùng bên trong chứa cát, nặng nhất, cái chậu dưới cùng là nhẹ nhất. Nếu như dùng lực bình thường, ném túi cát vào cái chậu nhẹ mọi thứ vẫn sẽ bất động, ném vào cái chậu nặng trên cùng tất cả chậu sẽ lật đổ, mà điều kiện tiên quyết là phải đập chậu.



Liên tiếp nhìn mười mấy người đều tay không mà ra về, Hạ Diệu đẩy Viên Tung một chút.



"Anh tới đi."



Viên Tung nhận túi cát, một cổ tay vung ra, đập cái chậu trên cùng rớt xuống vỡ dưới đất, văng xa hai thước, bịch cát bên trong chậu xém nữa là rách bung ra. Viên Tung mà cấu tạo từ cơ thịt ư? Hắn chém sắt như chém bùn! Đập vỡ mấy cái chậu đó chỉ là chuyện vui đùa. Liên tiếp quét sạch sáu tầng chậu xếp chồng cuối cùng, lúc này trong tay vẫn còn túi cát, ông chủ lại nhịn không được.



"Cái kia... Tôi biết ngài là cao thủ, người xem như vậy được không? Tôi tặng thêm cho ngài một phần quà lớn, ngài nhường cơ hội cho người khác chơi một chút được không?"



Hạ Diệu đem chiếc xe hơi đồ chơi vừa thắng được từ trò đập chậu tặng cho một cậu bé nhỏ đang khóc lớn đứng bên cạnh.



Sau đó hai người lại chơi một ít trò chơi khác, chiến lợi phẩm hơn đến cơ hồ nhiều đến mức không cầm nổi được.



Người ta đến đây là để cố gắng thắng phần thưởng, Hạ Diệu là đến nơi này thích cái gì thì cầm mang đi. Người ta tới đây là để tìm vận may, Hạ Diệu chính là tới đây cho mấy ông chủ sạp vận may hoặc xui rủi. Thật nếu để cho Hạ gia gia đây chọn trúng, nhất định sẽ đoạt lấy, nếu như là những món đồ Hạ gia gia đây không xa lạ gì, xem như ông chủ của trò chơi đó gặp đại vận (may mắn lớn).



Có bảo tiêu "gia bảo" đại thần khí đi theo, ngày hôm nay của Hạ Diệu có thể coi là cực kì đại phát (vô cùng phát tài)



Hoàng hôn phủ xuống, băng đăng trong công viên toàn bộ chiếu sáng.



Trước đó vẫn nhìn không ra hình dạng khắc chạm trên những tảng băng, lúc này những ngọn đèn trang rốt cục cũng đã làm hiện lên các loại tạo hình, muôn màu muôn vẻ, lung linh lấp lánh, rực rỡ chói lóa, cảm giác cả người như đang đang thong thả phiêu du trong thế giới băng tuyết. Rõ ràng xung quanh đều là người, nhưng thật giống như chỉ có hai người, rõ ràng khắp nơi đều là thanh âm huyên náo, nhưng không gì sánh được sự yên lặng hài hòa đang diễn ra giữa hai người họ.



Chắc chắn năm sau Hạ Diệu nhớ tới cảnh tượng này, cảm giác sẽ như nằm trong mơ.



Cậu ta vào nửa năm trước hiển nhiên không có bất kì lý do nào để đi cùng với một người đàn ông xa lạ, ở một nơi đất khách xa nhà, giữa công viên băng đăng ăn đồ xiên nướng, ngắm pháo hoa, nói chuyện "thân mật vô gian" (thân thiết không gian dối), lời lẽ thô tục.



"Này cô gái xinh đẹp, chụp cho chúng tôi một tấm hình được không?" Hạ Diệu ngăn cản một người đi đường. Cô gái quay đầu thấy Hạ Diệu, đặc biệt muốn nói: Anh muốn tôi chụp ra sao?



Hạ Diệu đi tới bên người Viên Tung, hơi ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ phía sau lưng mình nói: "Lên đi!"



"Làm gì?"



Hạ Diệu nói: "Tôi muốn cõng anh."



Viên Tung không nhúc nhích, cuộc đời chưa từng để ai cõng qua.



"Nhanh lên một chút, bắt đầu rồi kìa!"



Hạ Diệu dùng sức thúc dục, Viên Tung thực sự không ngăn được, liền leo lên lưng Hạ Diệu.



"Tách một tiếng. Ôm bắp đùi to lớn của một người nam nhân cõng lên, chụp một tấm hình để trước khi rời khỏi đây có thể đem về làm bằng chứng mà "dối gạt" bậc phụ huynh đang trông ngóng ở nhà.