Thế Bất Khả Đáng
Chương 104 : Hậu quả của kì nghỉ đông
Ngày đăng: 20:37 19/04/20
Trans+Edit: Pinoneverdie
- ------------------------------
Ngày hôm sau, từ Cáp Nhĩ Tân quê của Viên Tung trở lại Bắc Kinh, ba người cùng nhau bước trên đường.
Mãi cho đến hơn năm giờ chiều, ba người mới xuống được máy bay, vừa bước xuống đã có người đem hành lý của Viên Tung và Viên Như mang về nhà, Viên Tung cùng Hạ Diệu đi về nhà của cậu ta.
Đến nhà rồi!, Hạ Diệu giật lại cái ba lô đang nằm trong tay Viên Tung, nói: "Được rồi, anh trở về đi, tôi tự đi vào được."
Viên Tung lo lắng, "Tôi cùng cậu đi vào!!"
"Không được, anh đi nhanh lên."
Hạ Diệu cũng không biết bận tâm cái gì, chết sống không cho Viên Tung đi vào, cậu ta càng xua đuổi Viên Tung, lòng Viên Tung càng muốn biết rõ nguyên nhân, càng muốn cùng cậu ta vào trong. Đến sau cùng hai người ở cửa chính xô xô đẩy đẩy, mẹ Hạ Diệu đã liền đi tới.
Cửa chính thình lình xuất hiện một thân ảnh nghiêm nghị sẳng giọng.
"Hạ Diệu, con bước vào đây!"
Hạ Diệu ngực run lên, không còn để ý tới việc ngăn cản Viên Tung, gương mặt xám xịt vội vàng đi vào.
"A —— Mẹ! Mẹ!"
Hạ Diệu mới vừa vào trong, còn không kịp đứng vững, cái lỗ tai đã rơi vào trong tay mẹ Hạ. Nhéo vặn kéo túm, ba trăm sáu mươi độ xoay tròn, động tác sắc bén dị thường, thủ pháp cực kỳ thành thạo.
Viên Tung trong tay vẫn còn cầm hành lý, mẹ Hạ đột nhiên tập kích bất ngờ khiến hắn muốn giúp cũng không kịp.
Hạ Diệu đau đến một bên kêu to một bên nhỏ giọng cầu xin, "Mẹ à, mẹ, mẹ chừa cho con chút mặt mũi, bạn của con vẫn còn ở đây mà."
"Cho con mặt mũi?Con đã làm những việc đáng để mẹ chừa mặt mũi lại cho con sao?"
Viên Tung bây giờ nhìn không nổi nữa, nhịn không được đưa tay tới ngăn cản.
Mẹ Hạ nhéo đặc biệt chặt, người bình thường nài ép lôi kéo đều không thể thả tay bà ta ra, Viên Tung cũng không biết dùng cách gì, không thể nào dùng lực, tay của mẹ Hạ đột nhiên nới lỏng, cái lỗ tai của Hạ Diệu được Viên Tung giải cứu thành công.
Mẹ Hạ liếc cậu ta, "Con ngây ngô ra đó làm gì? Mẹ là muốn con học hỏi người ta đấy!"
Hạ Diệu không lên tiếng.
Sau đó vài ngày, Hạ Diệu làm việc bình thường, công việc bắt đầu khẩn trương lu xu bu lên. Thời gian nghỉ đông cười một cái đã trôi qua, thay vào đó là các loại hậu quả của việc nghỉ đông xuất hiện, quả nhiên ăn chơi phóng túng quá độ sẽ trả giá thật đắt, chẳng hạn như mối quan hệ giữa Hạ Diệu và Tuyên Đại Vũ.
Hạ Diệu căn bản không muốn nghĩ tới quá nhiều, nguyên nhân là do anh em bạn bè đang hòa hợp như vậy, nhớ tới những chuyện không đâu vào đâu, nghĩ không ra nên liền dẹp qua một bên. Kết quả sau khi trở về cậu ta chủ động liên hệ Tuyên Đại Vũ, điện thoại vẫn không gọi được, hỏi Bành Trạch hắn cũng nói không biết. Hạ Diệu không thể làm gì khác hơn là hi sinh thời gian nghỉ ngơi, đến nhà Tuyên Đại Vũ gặp hắn.
Kết quả, Tuyên Đại Vũ mắt nhìn thấy Hạ Diệu, mặt liền trầm xuống.
"Đến làm gì?"
Hạ Diệu ngực bốc hỏa, "Tôi tìm cậu đã mấy ngày không thấy? Tôi gọi điện thoại cho cậu, cậu thế nào lại không bắt máy?"
"Tôi cũng đi tìm cậu mấy ngày liền cậu có biết không? Tôi gọi điện thoại cho cậu, cậu có bắt máy sao?"
Hạ Diệu nghẹn lời, "Tôi mấy ngày nay ở Đông Bắc..."
"Phải phải phải..." Tuyên Đại Vũ không nhịn được xua tay, "Cậu đã nói với tôi là tới Đông Bắc có chuyện, tôi không muốn nghe thêm."
Hạ Diệu dừng một chút, hơn nữa ngày mới không nể mặt mở miệng.
"Cậu thực sự là đang giận tôi?"
Tuyên Đại Vũ gật đầu, "Lòng tôi đã chết, mất hết can đảm."
Hạ Diệu cười khúc khích vui một cái, cho rằng Tuyên Đại Vũ vừa đùa giỡn, dùng cánh tay ôm lấy cổ của hắn, cợt nhả nói: "Đến mức như vậy sao? Tôi không phải đã nói chuyện với cậu sao, chẳng phải đã nhận một cuộc gọi của cậu rồi?"
Tuyên Đại Vũ dùng một tay hất cánh tay của Hạ Diệu ra, ánh mắt chăm chú, nói. "Hạ Diệu tôi nói với cậu, tôi đã nhịn cậu rất nhiều, chuyện này căn bản không phải là vài cuộc điện thoại, cái này là do thái độ của cậu có vấn đề. Cậu ở trong lòng tôi ý nghĩa rất lớn, tôi ở trong lòng cậu nặng được bao nhiêu cân, tự bản thân cậu ước lượng lại thử xem. Cậu có xem tôi là bằng hữu? Cậu giấu tôi bao nhiêu chuyện? Trong lòng cậu chắc đã rõ ràng!"
Tuyên Đại Vũ thọc tay vào ngực Hạ Diệu, móc ra chìa khóa nhà của mình đã từng đưa cho cậu ta.
Hạ Diệu vừa muốn cất bước tiến vào, cửa trước mặt đã đóng lại một cái "phạch".