Thế Bất Khả Đáng

Chương 105 : Tôi phục cậu luôn!

Ngày đăng: 20:37 19/04/20


Trans+Edit: Pinoneverdie



(Chương này có rất nhiều đoạn hội thoại dùng ẩn ý, câu chữ ghi vậy nhưng hàm ý lại khác, nên mình đã cố chú thích khá nhiều, hy vọng không làm gián đoạn mạch đọc của các bạn)



Tuyên Đại Vũ trơ mắt nhìn Hạ Diệu một mình lái xe rời đi, xe rời đi nhưng người trong xe cũng còn không hết hy vọng mà quay đầu lại, xuyên qua lớp kính xe, ngước lên nhìn lướt qua, ánh mắt này như đâm vào trong tim Tuyên Đại Vũ.



Đang khó chịu bực bội, xui rủi nữa là Vương Trì Thủy lại tìm tới tận cửa.



"Tuyên thiếu gia, Tuyên đại gia, Tuyên cường hào, Tuyên..."



Cánh cửa mở bật ra, một cơn gió lạnh quật vào mặt, Vương Trì Thủy sợ đến run lên một cái, sự nhiệt tình huyên náo lúc nãy đã im bặt.



Tuyên Đại Vũ trầm mặt nhìn về phía hắn, "Cậu đến đây làm gì?"



Vương Trì Thủy nói: "Tôi nghe người ta nói có chỗ bán mỳ chua cay rất ngon, ngày hôm qua ăn một chén thấy không đã, hôm nay lại đi đến chỗ đó mua hai phần, cố ý mang tới cho anh nếm thử."



Tuyên Đại Vũ muốn đem cánh cửa trực tiếp đóng lại, kết quả Vương Trì Thủy phản ứng kịp lúc nhanh chóng đem bản thân mình chặn lại ở khe cửa.



"Thử một chút đi, nhất định chua cay tuyệt diệu! Anh muốn ăn mặn chuyện này không liên quan, tôi đã xin thêm hai bịch dấm chua để nêm nếm cho hợp khẩu vị!" Nói xong tay lấy ta trong túi đồ hai bịch dấm.



*** mẹ mày chứ thử! (*)Tuyên Đại Vũ giận dữ, trong lòng lão tử ta đây chính là đang chua chát, ngươi còn đem đến đây hai bịch dấm!



(*) chị Sài dùng tiếng lóng "MLGB" (motherfucker). Mình muốn giữ nguyên những từ tục tiễu =]]



"Cút đi!" Dứt khoát hai chữ.



Vương Trì Thủy vẫn còn cợt nhả, "Bị cánh cửa kẹp lại rồi, không có cách nào cút được!"



Tuyên Đại Vũ khí sắc đen tối, trong giọng nói xen lẫn mùi nguy hiểm. "Tôi rất nghiêm túc nói cho cậu biết, tâm tình tôi hôm nay không tốt, cậu nếu là không muốn chuốc họa vào thân, nhanh chóng cút xéo."



"Chớ bày đặt giả dối, trong lòng của anh hôm nay tốt vô cùng."



"Tốt con mẹ ngươi!" Tuyên Đại Vũ rống giận ra, "Ngươi thực sự muốn tìm đòn à?"



Vương Trì Thủy lại cầm túi nylon giơ lên, nói, "Tâm tình không tốt nên ăn dấm chua, sẽ được chữa khỏi!"



Bốp!



Tuyên Đại Vũ trực tiếp đem bịch dấm chua ném vào mặt Vương Trì Thủy, vỡ tung, văng hơn phân nửa bịch dấm lên mặt hắn.
Hạ Diệu nhìn Lý Chân Chân mí mắt sưng đỏ, hỏi: "Ta vì sao vui vẻ?"



"Anh vẫn luôn không muốn nhìn thấy mặt tôi sao?"



"Phải, ta đặc biệt không muốn thấy ngươi." Hạ Diệu miệng mồm không lưu tình chút nào, "Ta chính là nhìn không thuận mắt dáng vẻ ti tiện này của ngươi! Bành Trạch, hắn cùng người khác bên nhau rồi, ngươi không nhìn ra sao? Ngươi còn đang ở nơi này mù quáng? Ngươi chính là đang chờ đến sáng mai, người ta cũng chỉ là rời khỏi giường với người khác, đi đến cửa sổ, nôn nước súc miệng vào ngươi"



"Tôi cam tâm tình nguyện!" Lý Chân Chân mạnh mẽ, ngưng nước mắt, "Hắn cùng ai rời khỏi giường là tự do của hắn, tôi với hắn vốn chính là vui đùa một chút, hắn đã đem tiền cho tôi, không nợ nần gì hắn, trong lòng tôi thanh thản hơn!"



Hạ Diệu nhìn Lý Chân Chân muốn khóc mà không khóc được, lòng có chút chua xót.



"Ngươi vẫn còn có thể thoải mái càn rỡ ngồi ở đây?"



Lý Chân Chân nói: "Hắn trả thù lao cho nhiều lắm, tôi có phải nên diễn lâu thêm một chút?"



"Được, ngươi diễn đi, diễn cho tốt vào, không chừng hai người bọn họ đứng trên đó cảm thấy hài lòng còn ném xuống cho ngươi hai đồng."



Lý Chân Chân chợt đưa tay ra ở trên mặt Hạ Diệu đánh tới tấp.



Hạ Diệu nắm lấy cổ tay gầy yếu của cậu ta ngăn lại, khóe miệng hiện một nụ cười cợt nhỡ



"Ngươi thật có khí phách, muốn đánh người thì nên đánh cái người ở trên kia, ở đây đánh tôi có thể thì có thể dằn lòng được sao hả?"



Gương mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ của Lý Chân Chân trở nên xanh tím, trong ánh mắt tràn đầy thù hằn cùng tức giận



"Tôi chính là muốn đánh anh, nhìn anh tôi cũng không vừa mắt! Thân phận của anh quá ưu việt mà, có người theo đuổi, có người yêu thương, có người lấy lòng thì ngon lắm hả? Đúng là đứng nói chuyện không biết đau thắt lưng! (ý chỉ đứng dạy đời người khác không biết mệt). Ở phương diện tình cảm không ai có thể chiếm giữ lợi ích riêng cho bản thân. Hôm nay anh làm ông nội người này rồi sẽ có ngày làm thằng cháu trai của người khác, đợi tới lúc anh là một thằng tôn tử, để xem lúc đó anh hơn tôi được bao nhiêu."



Khoan hãy nói, tôi đúng thật đã từng làm thằng cháu trai người khác. Hạ Diệu cười, nhìn chăm chú vào Lý Chân Chân, "Tôi ngồi trước camera chatsex cũng từng làm qua một lần(*), rất đáng tiếc ngươi cũng chưa phải là tên ông nội đó."



(*) ý chỉ việc bị gạt lúc chatsex trước đây bản thân giống như một thằng "cháu trai" ngu ngơ không biết gì (thường thì mấy đứa con nít hay làm chuyện ngu).



Hạ Diệu hiện tại phát hiện, Viên Tung nói rất đúng, dựa vào tính khí thì rõ ràng Lý Chân Chân phần này không giống gã kia.



"Bất quá hai cái chân của ngươi rất đẹp, ngươi có thể dựa vào nó mà đổi đời, không chừng có thể thực sự trở thành ông nội người khác."



Hạ Diệu vứt cho Lý Chân Chân một biểu tình "Ta đã để mắt tới ngươi" (ý chỉ trông ngon phết với vẻ khinh miệt), lái xe nghênh ngang mà đi.



(HẾT CHƯƠNG)