Thế Bất Khả Đáng
Chương 106 : Cảm ơn cậu
Ngày đăng: 20:37 19/04/20
Trans+Edit: LEO
Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, Hạ Diệu liền chạy đến cửa hàng bách hóa, chọn một đống mỹ phẩm dưỡng da dành cho nam, định tặng cho Tuyên Đại Vũ, dỗ dành vị đại thiếu gia kiêu ngạo đang "vô cớ" giận dỗi.
Kết quả, tiền còn chưa trả xong, điện thoại của Trương Điền liền gọi tới.
"Hạ Diệu, vừa xảy ra chuyện lớn, liên quan tới mấy người vệ sĩ bên công ty mà cậu hay lui tới. Người đã bị áp giải đến phân cục XX, tôi có một người bạn tốt làm việc ở đó, vừa rồi cùng tôi trò chuyện mới biết đến chuyện này. Tôi không dám làm lỡ chuyện, liền nhanh chóng gọi cho cậu một tiếng..."
Hạ Diệu biến sắc, vội vã xách đồ quay trở về.
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Hạ Diệu hỏi Trương Điền.
Trương Điền chỉ vào màn ảnh máy vi tính, "Cậu xem đi, tin tức trong này cả."
Hạ Diệu vội vàng ngồi vào vị trí của Trương Điền nhìn kĩ cái tin tức kia, càng xem sắc mặt càng kém. Về cơ bản nội dung là thế hệ bảo tiêu trước đây được đào tạo từ công ty Viên Tung đòi nợ trái pháp luật, sau đó thu huê hồng theo phần trăm, hơn nữa trong quá trình đòi nợ còn sử dụng thuốc nổ gây thương tích cho quần chúng vô tội, tạo ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
"Không thể nào!"
Trong lòng Hạ Diệu nắm rõ, từ ngày cậu ta hỗ trợ tiếp quản công ty, các huấn luyện viên không chỉ một lần nhấn mạnh chuyện này. Tuyệt đối không được kí bất kì một hợp đồng nào trái pháp luật, cho nhiều tiền hơn cũng nhất định không kí.
Trương Điền cũng ở bên cạnh nói: "Tên nhà báo này cũng quá nhanh tay, vụ việc còn chưa thẩm tra xong, tin tức đều đã phát ra ngoài, nói như đúng rồi, so với cảnh sát còn am tường hơn."
"Cái này rõ ràng là phỉ báng mà!"
Hạ Diệu không cam lòng, trang báo này đúng là khách quan đưa tin, không có công bố những cá nhân bình luận, nhưng bên trong lại nói bóng gió nhằm hãm hại công ty Viên Tung, rằng huấn luyện bảo tiêu chỉ là chiêu trò, thực chất là một công ty đòi nợ. Còn ám chỉ tuyển nhận học viên là ngụy trang, căn bản không có nội dung huấn luyện, và cố tình tổ chức các buổi huấn luyện bổ túc để thu phí huấn luyện.
Mẹ nó! Hạ Diệu âm mặt đứng dậy, hướng về Trương Điền và tiểu Huy nói: "Tôi phải đến phân cục XX xem một chút, bên này giúp tôi trông coi, có nhiệm vụ khẩn cấp gì thì gọi điện thoại tôi."
"Được, cậu đi đi."
Hai người vừa hàn thuyên một hồi, Hạ Diệu nhìn lên phát hiện đã không còn sớm, liền hướng về Viên Tung nói: "Tôi còn có việc chưa làm xong, sẽ không ở lại cùng anh ăn cơm."
"Còn có chuyện gì?" Viên Tung truy vấn.
"Đừng quan tâm, không phải việc của anh đâu."
Hạ Diệu muốn đem mỹ phẩm dưỡng da đến cho cháu cố đời thứ sáu của hoàng đế Hiên Viên: đồng chí Đại Vũ.
Viên Tung đem Hạ Diệu tiễn tới cửa, dặn dò hắn hai câu, sau đó đưa mắt nhìn cậu ta rời đi.
Hạ Diệu lái xe thẳng đến nhà Tuyên Đại Vũ, trên đường cảm thấy linh kiện nào đó trong ô tô có vấn đề, mở ra đặc biệt không được bình thường. Hạ Diệu tìm một chỗ tương đối rộng rãi và an toàn ở ven đường, dừng xe lại kiểm tra trục trặc.
Đột nhiên, bên cạnh đường lớn xuất hiện một bóng người.
Hạ Diệu híp mắt đảo nhìn qua, ánh mắt thoáng chốc bình tĩnh.
Vệ Vương công ty bảo tiêu Hắc Báo—— Hắc tử.
Hắc tử - cái tên quả nhiên hợp với dáng người, da rất đen, thế nhưng đôi mắt lại sáng hơn người thường.
Ngày đó giao thủ, Hạ Diệu vẫn còn đối với người này không có cảm giác gì. Hiện tại khi trời tối, phát hiện người này có con ngươi sáng tựa như mắt mèo, sâu thẳm chiếu sáng, thoạt nhìn sẽ làm cho người khác phải hoảng sợ.
"Ta là nên gọi ngươi bằng Viên công tử? Hay nên gọi ngươi là vợ nhỏ của tên họ Viên?"
Hạ Diệu ánh mắt nghiêm trọng, cái kềm trong tay chợt hướng về phía Hắc tử phóng tới. Hắc tử cấp tốc né tránh, cái kềm từ mặt của hắn xẹt qua, bay thằng đến bức tường gạch sau lưng, đập vỡ ra một cái lỗ lớn, vụn gạch bay tung tóe.
Hết chương.