Thế Bất Khả Đáng
Chương 108 : Trứng trọc lốc không có lông
Ngày đăng: 20:37 19/04/20
Trans+Edit: Pinoneverdie
- -------------------------------------------------------------------------
"Phiền toái như vậy á...không nên giải phẩu, có lẽ nên làm vật lý trị liệu thôi!"
Y tá huơ huơ tờ giấy kí xác nhận trong tay, "Thế nhưng anh đã ký tên rồi."
Gương mặt sưng phù mập mạp của Hạ Diệu tỏ vẻ khốn cùng, đàn ông mà bộ phận ở dưới không có lấy một chút lông thì còn được gọi là đàn ông sao? Hơn nữa, cái gọi là "làm sạch da" này là do ai thực hiện? Không lẽ là bảo một nữ y tá đến đây cạo lông đó chứ?
Y ta nhìn ra lo lắng trong lòng Hạ Diệu, nói: "Việc làm sạch da này là do chính người thân trong nhà thực hiện, đây là dụng cụ cạo lông. Đã được khử trùng rồi, xin yên tâm sử dụng."
Nói xong, y tá bỏ dụng cụ cạo lông xuống, đi ra khỏi phòng bệnh.
Viên Tung đem cái túi đã được khử trùng mở ra, từ bên trong chảy ra nhũ dịch và dao cạo lông, đem chăn xốc lên, đến cởi quần Hạ Diệu.
"Ấy, anh muốn làm gì?" Hạ Diệu vội vàng siết tay Viên Tung lại, mặt lộ ra vẻ sợ hãi, "Tôi không cần anh cạo, tự tôi làm, anh anh anh...Anh tránh sang một bên!"
Viên Tung giận mà không giận, biểu tình quan tâm chăm sóc Hạ Diệu, "Cậu làm sao tự cạo được? Cậu ngồi dậy cũng khó khăn, mắt thì sưng lên mở không ra, cạo hỏng thì biết làm sao?"
"Anh dìu tôi, tôi có thể ngồi dậy!" Hạ Diệu vẫn cứng đầu.
Viên Tung miệng đùa cợt hỏi: "Tôi dìu cậu? Sau đó chăm chăm nhìn cậu tự cạo lông?"
Hạ Diệu thần sắc đọng lại, thế nào lại để hắn nhìn mình làm cái việc bôi bác này?
"Không phải, anh giúp tôi ngồi dậy xong thì đi ra ngoài, tôi tự làm chuyện này."
Viên Tung hoàn toàn không phản ứng với cái lý lẽ của cậu ta, không nói nhiều mà đến lột quần của Hạ Diệu ra.
"Đừng mà, tôi không cần anh cạo, tôi tự làm được, anh cút đi cho tôi, ai u... A a..."
"Buổi tối ngủ thì ôm!" Hạ Diệu nói.
Viên Tung tiến đến Hạ Diệu, không coi cậu ta vào đâu, hỏi: "Tôi thì ở sẵn trước mặt cậu, cậu cần phải ôm nó để làm chi?
"Của anh cứng lắm, không mềm mại như nó."
Viên Tung đột nhiên lộ ra một nụ cười nam tính, đùa cợt nói: "Cậu nghĩ đi đâu vậy? Tôi chỉ nói là tôi đang đứng sẵn trước mặt cậu thôi mà, có ai nhắc đến cái chuyện đó đâu?"
Trên mặt Hạ Diệu lộ ra biểu tình quẩn bách khốn cùng của một con đại gấu trúc quý hiếm trước mặt Viên Tung, rõ ràng bản thân đã từng ngậm cái dương v*t của hắn, bây giờ bày đặt chỉ vào Viên Tung "giả khuông giả thức" (giả dối) bài xích mà nói: "Đừng giở trò lưu manh!"
Viên Tung cố ý trêu Hạ Diệu, "Tôi thì có thể cùng cái trứng trọc lốc không có lông như cậu làm trò lưu manh gì chứ?"
Hạ Diệu phản ứng kịp, trong nháy mắt trở mặt, "Anh đó nha...có phải muốn tìm đòn?"
Viên Tung sợ Hạ Diệu náo loạn lại liên lụy đến vết thương, liền khôi phục vẻ nghiêm nghị, "Còn có cái gì muốn đem đến nữa không?"
"Đem con vẹt trên ban công phòng của tôi đưa vào ban công phòng của mẹ tôi, miễn sao để mẹ tôi đừng quên cho nó ăn là được."
Viên Tung vừa muốn đi ra ngoài, Hạ Diệu lại gọi hắn trở lại.
"Chuyện là, còn có một số đồ, anh giúp tôi đem đống mỹ phẩm dưỡng da ở trong xe mang lên đây."
Viên Tung vô cùng kinh ngạc, "Mặt mũi của cậu mỗi ngày đều phải bôi thuốc, còn cần phải dùng mấy cái đó sao?"
Hạ Diệu hàm hồ loạn ngữ, "Tôi là sợ để ở trong xe sẽ bị lấy mất...Anh giúp tôi mang lên đi mà."
Viên Tung chỉ xem như Hạ Diệu thích đỏm dáng, cũng không nghĩ nhiều, nhân lúc có bác sĩ và y tá ở đây chăm sóc, tranh thủ bước ra khỏi cửa.
Hết chương