Thế Bất Khả Đáng

Chương 109 : Mắt to mắt nhỏ

Ngày đăng: 20:37 19/04/20


Trans+Edit: Pinoneverdie



- ----------------------------------------------------------------



Qua vài ngày, vết sưng phù trên mặt Hạ Diệu giảm đi rất nhiều, máu ứ đọng và những vết thương nhỏ cũng mờ dần. Nhưng vết sẹo ngay khóe mắt tương đối nặng, dẫn đến hai mắt nhìn rất là bất đối xứng. Xương bị gãy phục hồi rất nhanh, hai ngày nay đã có thể xuống giường thực hiện những chuyển động đơn giản, lúc này mới lục tung điện thoại gọi thông báo cho người nhà và bạn bè.



Hai ngày nay, Hạ Diệu nhiều lần soi gương, một ngày đếm không biết soi bao nhiêu lần, dẫn đến việc sau cùng cậu ta tự nhìn mặt của mình đến hoa mắt. Hoàn toàn không nhớ nỗi gương mặt của mình trước đây dài thế nào, cũng không biết gương mặt này đã phục hồi tới mức độ nào.



Hạ Diệu thọt Viên Tung, "Anh nghĩ mặt của tôi sẽ hoàn toàn bình phục sao?"



Kỳ thực Viên Tung thoạt nhìn, căn bản cũng không có khác biệt bao nhiêu, nhiều lắm thì chỉ có những tỳ vết nhỏ. Hơn nữa Viên Tung lại còn rất thích loại này tỳ vết này, nhất là khi nhìn thấy gương mặt sưng phù của Hạ Diệu cười lên khiến cái cằm bị độn, thoạt nhìn đặc biệt hoan hỷ.



"Không khác gì lắm." Viên Tung nói.



Hạ Diệu lại hỏi "Không khác lắm là khác bao nhiêu chứ hả?"



"Cơ bản không có gì khác nhau."



Hạ Diệu có vẻ sung sướng, nhe răng nhếch miệng cười đắc ý. Thừa dịp Viên Tung đang khom lưng thu dọn đồ đạc chợt ở trên cái mông rắn chắc của hắn vỗ một cái. Một cái vỗ này tới có chút bất ngờ, Viên Tung rùng mình, quay đầu kinh ngạc nhìn sang Hạ Diệu, Hạ Diệu chính là nhìn hắn chăm chú cười cười.



Viên Tung buồn cười, "Làm gì đấy?"



Hạ Diệu như trước cười híp mắt, bên mắt sưng to, bên mắt lại nhỏ trông rất hài hước.



"Không có gì, đột nhiên cảm thấy anh đặc biệt đáng yêu." Nói xong lại vỗ vào mông Viên Tung hai cái, ha ha cười gian hai tiếng, "Anh thế nào lại đáng yêu lạ thường vậy chứ?"



Viên Tung "bất động thanh sắc" (thất thần), trong người đã sớm say mê lạc lối, con người sắt đá cũng không chịu được lời khen ngợi mà mềm lòng, huống chi là khen đến tận tim can. Mặc dù chỉ là những lời khen khích lệ, cũng đủ khiến Viên Tung say mê ngất ngây một trận.



"Bang bang phanh!" Tiếng đập cửa vang lên.



Viên Tung đi mở cửa, thấy mẹ Hạ, nhất thời lộ ra hòa khí, dáng vẻ tươi cười.



"A dì...dì tới rồi."




Tuyên Đại Vũ đối với những lời nói này không màng tới, đơn thuần chỉ là cảm thấy không hài lòng khi Viên Như dùng thân phận gì của cô ta mà nhắc nhở, cảnh báo mình phải nên thế nào.



"Tôi nói với cậu ta cái gì, trò chuyện cái gì, phải đến lượt cô quản?"



Viên Như lập tức trở mặt "Có người không biết thế nào là phép tắc lịch sự như anh à? Tôi hảo tâm nhắc nhở anh,,,, "



"Dùng - không - được!" (ý nói mấy lời nhắc nhở đó căn bản tôi không cần dùng tới)



Cứng rắn đem Viên Như đẩy ra, khéo léo đẩy cửa đi vào, cánh cửa đóng sầm lại vang lên một tiếng.



"Đây là cái tên nào chứ,,,,, " Viên Như hùng hùng hổ hổ bỏ đi.



Tuyên Đại Vũ sau khi đi vào, mẹ Hạ cười và chào hỏi hắn, "Đại Vũ tớ rồi à!"



Hạ Diệu thấy Tuyên Đại Vũ trong lòng nhất thời trở nên tiến thoái lưỡng nan, Tuyên Đại Vũ nhìn thấy cậu ta tâm tình lại trái ngược, chỉ cần nhìn Hạ Diệu trên đùi băng vải, trên mặt bị thương, hay chỉ cần thấy cậu ta cùng ra giường trắng, bao gối trắng và đồng phục bệnh nhân, trong lòng đều đau đớn không nỡ truy cứu chuyện cũ.



"Mẹ, mẹ giúp con đi đổi quần áo sạch ở phía dưới nhé." Hạ Diệu cố ý mời mẹ Hạ rời đi.



Mẹ Hạ đi rồi, Tuyên Đại Vũ đi tới trước giường bệnh của Hạ Diệu ngồi xuống, bình tĩnh nhìn hắn, không nói một lời.



Hạ Diệu là người đầu tiên phá vỡ không khí ngột ngạt, tiếp tục dùng giọng điệu trêu chọc Tuyên Đại Vũ nói "Cậu không phải là muốn dứt khoát với tôi sao? Cậu không phải là chịu không nổi tôi sao? Còn đến thăm tôi làm gì?"



Tuyên Đại Vũ vẫn như trước mà mạnh miệng, "Tôi là muốn nhìn cậu xem đã nhận được bao nhiêu báo ứng rồi."



Hạ Diệu cũng không ngại, dùng ánh mắt và giọng điệu đùa giỡn cứ thế trò chuyện với Tuyên Đại Vũ.



Tuyên Đại Vũ rõ ràng là yêu thương nhưng miệng lại dùng biểu tình chua chát, "Có người tận tâm nói cho tôi biết đừng có mà nhắc đến chuyện cậu bị mắt to mắt nhỏ, cậu đã đem bản thân mình làm thành mắt to mắt nhỏ rồi mà còn sợ người khác nhắc tới?"



Gương mặt đó của Hạ Diệu trong nháy mắt tái xanh.



Trước đó cậu ta chỉ nói chuyện với Viên Tung, sau đó nghe Viên Như lỡ miệng tiết lộ, rồi bây giờ tới Tuyên Đại Vũ, cậu ta rốt cục xác định Viên Tung quả thực đã làm cái chuyện đê tiện đó. (Ý nói Viên Tung là đầu xỏ đi rêu rao chuyện đôi mắt bị lệch của cậu ta)