Thế Bất Khả Đáng

Chương 124 : Quần lót bị mất

Ngày đăng: 20:38 19/04/20


Trans+Edit: Pinoneverdie



- -------



Điền Nghiêm Kỳ mới vừa đi ít phút, Hạ Diệu đã nhe răng nhếch miệng hừ hừ, âm mưu trả thù, đá vào mông của Viên Tung vài cú. Lại bị Viên Tung lao tới nắm lấy cái chân đang manh động, thuận thế nâng lên, bế lấy cái mông cậu ta.



Hạ Diệu dùng đôi chân mạnh mẽ quấn lấy cái hông của Viên Tung, giả vở giận dỗi ném ánh mắt dò xét vào mặt hắn.



"Sao anh đánh tôi?"



Viên Tung trong nháy mắt trút bỏ đi vẻ mặt nghiêm nghị lúc nãy, khóe môi đùa cợt, rất có hàm ý mà tuôn ra ba từ.



"Yêu thích cậu."



Hạ Diệu ấm ức, "Anh đó nha, yêu thích tôi mà vẫn còn dùng lực mạnh như vậy?"



"Là tôi nhìn không quen cái đầu ngu ngốc của cậu."



Viên Tung trong miệng lặp lại "Chính là nhìn không quen."



"Tôi ngu?" Hạ Diệu không hề tự suy ngẫm lại, "Đơn vị lãnh đạo hôm nay còn mới vừa khen tôi, nói vụ án giết người ở căn phòng cho thuê số 509 nếu không có tôi phát hiện ra manh mối mấu chốt, sẽ trở thành vụ án tồn đọng không thể giải quyết. Nói toàn bộ chỉ số thông minh toàn đại đội của tôi cũng không tốt bằng một mình tôi... Phốc... Anh muốn làm gì..."



Hạ Diệu đang khoe khoang hăng hái, Viên Tung bỗng nhiên đệm bàn tay to lớn lên trên mông cậu ta, vốn chỉ là ôn nhu phủi phủi một chút vào chỗ đau, không ý tứ gì khác. Kết quả Hạ Diệu lại mẫn cảm quá mức, vừa cười vừa lên án Viên Tung.



"Tôi nói anh rồi đó nha, đừng để tôi bất kính với người già."



Viên Tung không che giấu được tâm tư của mình ở trước mặt Hạ Diệu, vừa nghe đến cái chữ "già", gương mặt trở nên âm u.



Lão tử tôi đây tuổi còn trẻ, sức lực cường tráng, đang trong giai đoạn phong độ đấy biết chưa?



Đây cũng là một trong những cách chọc ghẹo Viên Tung mà Hạ Diệu thích nhất, nhìn thấy Viên Tung mặt đen lại mà trong lòng mỹ mãn, cảm giác được hình như Viên Tung chuẩn bị nổi xung thiên liền tự động đứng dậy, môi mỏng dán vào màng tai của hắn, cười một cái thật nham hiểm.



Viên Tung tựa như bị người ta đổ mê dược vào trong người, quả muốn đem Hạ Diệu xé toác ra mà nuốt vào trong bụng.



Hạ Diệu bị Viên Tung quật qua quật lại lập tức chịu không được nữa, vội vàng xin đầu hàng.



"Đừng làm rộn, đừng làm rộn...Nói cho anh nghe chuyện chính sự này."



Viên Tung ngừng tay, "Nói."




"Ách..."



Hạ Diệu vẻ mặt bị kiềm hãm, đang không biết nói cái gì, điện thoại di động đột nhiên vang lên.



Vừa nhìn thấy Tuyên Đại Vũ gọi tới, mặt mày Hạ Diệu lộ ra vẻ vui mừng, nhưng phải đè nén lại không dám để Viên Tung nhìn ra.



"Này?"



Tuyên Đại Vũ say khướt mà hanh cười, tiếp theo một trận bạo rống trong điện thoại vang lên.



"Hạ Diệu, cậu giấu diếm đủ chưa, cậu thực sự phải để tôi trách mắng cậu từng việc từng việc một sao."



Hạ Diệu còn chưa kịp nói, điện thoại đã cúp.



Vừa muốn đứng dậy mặc quần áo, lại bị một lực mạnh mẽ của Viên Tung níu lại.



"Đi làm gì?" Viên Tung sắc mặt có chút âm trầm.



Hạ Diệu lo lắng mà nói: "Tôi nghe tâm tình Đại Vũ có chút không ổn, tôi nghĩ là nên ghé qua nhìn cậu ta một chút."



"Cậu đi đâu mà nhìn? Cậu bây giờ ngay cả hắn ở đâu cũng không biết."



"Tôi sợ hắn gặp chuyện chẳng lành."



"Hắn là một nam nhân hơn hai mươi tuổi có thể xảy ra chuyện gì?" Viên Tung giọng nói đột nhiên cứng rắn, "Cậu nếu dám rời khỏi cái giường này, đêm nay người gặp chuyện không may chính là cậu!" - một câu duy nhất.



Hạ Diệu đón lấy ánh mắt uy hiếp của Viên Tung, ý muốn chống đối bắt đầu sụp đổ.



"Không trấn áp được cậu có đúng hay không?" Viên Tung lấy cùi chỏ hung hăng thọc vào lồng ngực Hạ Diệu, "Nghe lời tôi cứ đợi đi, có việc gì sáng sớm ngày mai giải quyết!"



Hạ Diệu vốn là bị sự việc củaTuyên Đại Vũ và Viên Như làm cho hổ thẹn trong lòng, lại bị Viên Tung đe dọa như vậy, trong lòng không muốn sợ cũng không được.



"Được rồi, biết rồi."



Viên Tung bá đạo đem Hạ Diệu giữ chặt vào trong lòng, đừng nói là bỏ đi, muốn đổi tư thế ngủ cũng không được.



HẾT CHƯƠNG!